...
Quả thật thím Vu rất vui vẻ, vậy nên lúc này đang sung sướng gọi điện thoại tán phét với Hà Tiêu Nhiên rằng mối quan hệ giữa hai người tốt đến nhường nào.
Thủy An Lạc có chút ưu sầu, thím Vu ơi, mấy chuyện này không cần phải báo cáo tỉ mỉ như vậy đâu, cũng không cần nói lớn như thế đâu mà!
Có điều cũng nhờ có cái tính dở hơi này của thím Vu mà họ đã không bị lừa ngay phút cuối.
Dẫu sao không phải ai cũng có thể là thím Vu được.
Tiếng chuông gió trên lầu vang lên, Thủy An Lạc vội vàng đẩy Sở Ninh Dực ra rồi nhanh chóng lên xem thế nào. Tiểu Thái tử nhà cô tỉnh dậy rồi.
Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Có điều lúc Sở Ninh Dực xoay người lên lầu thì lại thở ơ buông một câu khiến thím Vu không bình tĩnh nổi.
“Thím Vu, cái xe kia là tôi đậu!”
Bàn tay đang lấy đồ trong tủ lạnh của thím Vu hơi khựng lại. Má ơi, muốn hù chết cái thân già này sao?
Lúc này Tiểu Bảo Bối đã tự mình bò dậy, cơ mà nhóc chỉ vừa mới thức cho nên vẫn còn đang trong trạng thái đi vào cõi thần tiên, vẫn đang tự hỏi một câu hỏi lặp đi lặp lại hằng ngày: Con là ai? Đây là đâu?
Nhưng sau khi nhìn thấy mẹ thì câu hỏi này lập tức bị cu cậu quẳng ngay ra sau đầu, cái tay ú nần chống xuống giường, cái mông cố gắng nhấc lên để chuyển thành tư thế đứng bằng hai chân.
“Ma ma~”
Thủy An Lạc đi tới bế con trai lên.
Tiểu Bảo Bối vô cùng thắm thiết ôm chặt lấy cổ của mẹ, miệng thì ê a nói ngôn ngữ của hành tinh mình, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn hiểu đại khái rằng nhóc đang hỏi xem Hắc Long đã về nhà hay chưa?
Con trai à, trong lòng con chỉ có mỗi Hắc Long thôi sao?
Sở Ninh Dực đi vào. Tiểu Bảo Bối lại bi bô một tiếng, đôi mắt to lập tức trừng lớn.
Thủy An Lạc nhìn con trai, phản ứng này là thế nào đây?
Sở Ninh Dực bước qua định bế nhóc, nhưng Tiểu Bảo Bối đá đá cái chân mấy cái rồi quay người không để cho ba ôm, chui tọt luôn vào lòng mẹ.
Ô hay?
Chuyện này là sao đây?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, chẳng phải thằng nhóc này thích ba nó nhất sao?
Sở Ninh Dực cũng cau mày, thằng nhãi này muốn chống đối đấy à?
“Tiểu Bảo Bối, con đang ghét bỏ ba con đấy hả?” Thủy An Lạc vừa cười híp mắt vừa nói, cuối cùng ôm con trai đi ra ngoài.
Anh... bị ghét bỏ?
Đường đường là Sở Ninh Dực mà lại bị ghét bỏ!
Sở tổng không bình tĩnh nổi, anh Sở nổi giận rồi.
Thằng nhóc này muốn lật trời có đúng không?
Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi dứt khoát xoay người, bước mấy bước đuổi kịp Thủy An Lạc, sau đó giằng lấy Tiểu Bảo Bối!
Cái động tác kia chính xác là cướp!
Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã trống rỗng.
Trống trơn!
Tiểu Bảo Bối cũng sửng sốt. Nhóc còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì người đang bế nhóc từ mẹ đã biến thành ba rồi, sự biến hóa này hơi quá rồi đấy nha!
Không được, để nhóc từ từ ngẫm lại đã.
Sở Ninh Dực kiêu ngạo bế con trai xuống nhà. Anh không tin anh không bế được thằng nhóc này.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh làm dáng vẻ kiêu ngạo thế này là để cho ai nhìn thế?
Thủy An Lạc vội vàng đuổi theo. Tiểu Bảo Bối vừa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra liền vùng vằng đòi mẹ.
Sở Ninh Dực đưa tay tét một cái lên cái mông toàn thịt mẩy tưng tưng của nhóc. Tiểu Bảo Bối trề môi nhìn ba, sau đó không thèm khách khí mà thả một quả bom thối trên tay ba mình.
Quan trọng là quả bom thối này còn đi kèm cả tiếng nổ nữa ấy.
Cái mông nổ xong, mọi thanh âm đều trở nên yên lặng.
Chân của Thủy An Lạc vẫn lưng trừng trong không khí chưa đặt xuống.
Khuôn mặt của Sở Ninh Dực lúc này đã đen hơn cả đít nồi thép không rỉ của thím Vu luôn rồi.
“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối thả bom thối thành công xong lập tức cười khanh khách.
Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút rồi lập tức vọt tới ôm lấy con trai đang cười ngặt nghẽo kia, sau đó ôm nhóc vào phòng vệ sinh: “Thằng bé ị đùn đó, anh đừng có tới đây!”
...