...
Tấn Nhạc cúi đầu nhìn tay anh, cả ngày hôm nay hình như đều vậy cả, chỉ cần cô đi tới gần, anh sẽ luôn nắm lấy tay cô.
“Ngày mai đi siêu âm trước đã, anh đi cùng em qua đó.”
“Anh không được.” Tân Nhạc kinh ngạc thốt lên. Vết thương của anh miễn cưỡng thì chỉ có thể ngồi dậy thôi, sao có thể xuống giường đi lại được chứ?
Mặc Lộ Túc đưa tay lên vuốt ve tóc cô, “Em cũng đi nghỉ sớm đi.”
Tân Nhạc biết, anh chuyên gia cắt đứt chủ đề bằng cách này. Cô khẽ hé miệng muốn hỏi, nếu hôm nay đổi lại là Thủy An Lạc, có phải anh sẽ nói rõ cho cô ấy biết lý do, rồi giảng giải đạo lý cho cô ấy nghe không.
Nhưng cô không dám!
Giờ được như thế này đã là tốt lắm rồi, thật sự rất tốt rồi!
Tân Nhạc gật đầu, đứng dậy đi ra chỗ sofa, phòng VIP có một cái lợi duy nhất chính là lắp đặt đầy đủ thiết bị, hơn nữa cũng toàn là đồ cao cấp. Riêng cái sofa này thôi cũng phải ngang với chiếc giường đơn trong căn phòng cô thuế rồi, cho nên không có gì là không thể ngủ được.
Mặc Lộ Túc thấy cô đi tắt đèn rồi đi ngủ, lại nghe thấy tiếng thở dài rõ ràng của cô lúc cô đi ra ngoài.
Trong bóng tối, anh không khỏi cau mày lại, anh lại làm gì sai rồi sao?
Nếu để Thủy An Lạc biết được chuyện tâm lý của hai người này lại bắt đầu dở quẻ, e là cô sẽ chỉ thẳng vào đầu họ mà chửi đổ bại não mất.
Hai cái tên bại não này!
Tân Nhạc là một người sau khi bị tình yêu tổn thương thì chỉ biết cẩn thận dè dặt, chỉ dám giữ mình, không dám tiến về phía trước.
Còn Mặc Lộ Túc sau khi phát hiện ra tình yêu thì chỉ biết e dè, chỉ dám nâng niu nhưng lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào.
Từng hành động nhỏ của cô đều sẽ khiến anh run sợ trong lòng, liệu có phải anh lại làm sai gì rồi không?
Nhưng họ đều có một nhược điểm chí mạng, chính vì cẩn thận dè dặt như vậy cho nên mới không dám mở miệng ra nói rõ cho nhau hiểu.
Mặc Lộ Túc quằn quại tới nửa đêm cũng vẫn không hiểu sao cô lại thở dài, nhưng vì thuốc có tác dụng nên anh vẫn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng, Mặc Lộ Túc liền tỉnh dậy đầu tiên. Y tá đã đẩy xe lăn tới đặt bên cạnh giường anh.
Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy liền thấy chiếc xe lăn ở đó. Cô hơi nheo mắt, lại nhìn người đang ông trên giường bệnh, xem ra anh đã quyết định sẽ đi củng cố bằng được rồi.
Cô có phản đối cũng vô hiệu.
Người mới mang thai một tuần thì có siêu âm cũng không nhìn rõ được cái gì, thậm chí ngay đến cả phôi thai cũng không thấy. Nếu không phải vì Tân Nhạc đã xét nghiệm máu thì có lẽ siêu âm cũng không thể nhìn ra được việc cô đã mang thai.
Bác sĩ Triệu đích thân siêu âm cho cô, người mới mang thai thời kỳ đầu vốn không thể siêu âm nhiều được, nhưng họ cũng không còn cách nào khác nữa cả.
Mặc Lộ Túc ngồi trên xe lăn, tay vẫn nắm chặt đặt dưới mũi, nhìn chằm chằm thứ trên hình chiếu.
Tân Nhạc nằm bên cạnh, cặp mắt to tròn đảo quanh, trên bụng có cảm giác mát lạnh, tiếc là cố không thấy gì cả.
Bác sĩ Lưu lấy bản xét nghiệm máu mới nhất tới. Mặc Lộ Túc nhận lấy, nhìn chỉ số HCG trên đó rõ ràng đã lên tới 45, bình thường chỉ cần lên đến 25 là đã có thể chắc chắn việc mang thai rồi, cho nên trước đó dù phỏng đoán chưa chuẩn, lần này cũng đã có thể chắc chắn như đinh đóng cột rồi.
Tân Nhạc, thật sự có thai rồi!
“Đưa ảnh chiếu thành phần máu cho tôi.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Bác sĩ Triệu lau chất lỏng trên bụng Tân Nhạc đi rồi Tân Nhạc mới được đỡ dậy, sau đó cô liền cầm lấy bản báo cáo trong tay Mặc Lộ Túc.
Lúc nhìn thấy đống số liệu trên đó, tay cô bất giác run lên.
Vậy là lần này có thể chắc chắn rồi.
Đúng là trong bụng cô có một bào thai nhỏ khó có thể giữ được, một bào thai đang trong thời kỳ phân tách.
...