...
Tấn Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc vẫn đang nhíu mày nhìn số liệu. Phương án ngày hôm qua bị Mặc Lộ Túc gạch đi một số thứ, sau đó lại thêm thắt một số thứ. Từ đầu đến cuối lông mày của anh vẫn không hề giãn ra.
Anh đã cẩn thận lên phương án cho mọi trường hợp có thể xảy ra, nghiên cứu kỹ lưỡng dùng loại thuốc nào sẽ gây ra hậu quả gì, dự đoán tỷ lệ này có nguy cơ xảy ra hay không, liệu nó có gây ra tác dụng phụ ảnh hướng tới sức khỏe của Tân Nhạc hay không.
Đây không phải lần đầu tiên Tân Nhạc xem Mặc Lộ Túc viết đơn thuốc, thế nhưng lại là lần đầu tiên cố nhìn thấy anh vật lộn sửa chữa lâu như vậy.
Thật ra thì anh cũng đang sợ hãi nhỉ!
Một đơn thuốc mà Mặc Lộ Túc phải tỉ mỉ thương lượng việc điều chỉnh liều lượng cùng tỉ lệ với bác sĩ Cửu rất lâu. Bác sĩ Triệu thì đã mang thuốc Bắc tới để Tân Nhạc dùng trước.
“Lần đầu tiên thấy cậu ấy phải tốn sức như vậy khi viết đơn thuốc, xem ra viện trưởng Mặc thật sự quan tâm cô đấy!” Bác sĩ Triệu cười nói.
Tân Nhạc: “...”
Mặc Lộ Túc quan tâm cổ à, có lẽ là vậy! Đây cũng là lần đầu tiên có thấy anh như thế này.
Mùi thuốc Bắc xộc vào mũi khiến Tân Nhạc bất giác nhíu mày, cái mùi này thật là...
Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mặc Lộ Túc, Tân Nhạc vẫn nhận lấy thuốc, sau đó bịt mũi lại rồi cố gắng nuốt hết chỗ thuốc xuống.
Mà thực tế chứng minh, chuyện uống thuốc Bắc thì bịt mũi vào chỉ toàn là lừa đảo cả.
Vừa mới vào miệng một chút thôi Tân Nhạc đã ói ra rồi, cái mùi này quả thật là khiến người ta choáng váng.
“Làm sao thế?” Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên khỏi bệnh án, nhìn Tân Nhạc đang ói thuốc đến mức sắp khóc.
Tân Nhạc khẽ lắc đầu, trong miệng cô đắng ngắt nhưng cô không thể nói được mà còn phải nhịn xuống, vì bào thai còn đang trong thời gian phân tách trong bụng mình nên cô phải cố nhịn xuống.
Tân Nhạc nuốt nước bọt, lại tiếp tục nhận lấy bát thuốc của bác sĩ Triệu.
“Thuốc dưỡng thai có mùi vị hơi ghê, hơn nữa còn được cho thêm cả thành phần giải độc nên có khả năng mùi vị sẽ nồng hơn bình thường một chút.”
Tân Nhạc muốn khóc, đây hoàn toàn không phải là chỉ nồng hơn một chút đầu!!!
Đây phải nói là tra tấn khiến người ta muốn chết đi sống lại luôn đấy. Mặc Lộ Túc ngẩng đầu lên rồi vẫn cứ nhìn cô chằm chằm. Anh nhìn dáng vẻ sắp khóc của Tân Nhạc, lại nhìn thái độ sợ hãi nhưng không thể không uống của cô thì bàn tay đang nắm bệnh án bất giác siết chặt lại.
Ngoại trừ cảm giác không nỡ ra thì nhiều nhất chính là đau lòng vì cô.
Nếu như không phải vì đứa bé này thì có lẽ cô không cần phải chịu khổ nhiều đến như vậy, nhưng nếu pha loãng thuốc dưỡng thai ra thì có khả năng sẽ chỉ khiến cô trong hai ba ngày tới càng nôn khan nhiều hơn thôi.
Cũng có thể là vì đứa bé này mà cô không những phải chịu đựng mùi vị của thuốc Bắc mà còn phải chịu tác dụng phụ của việc làm loãng thuốc, thậm chí bất cứ lúc nào cô cũng sẽ phải chịu đựng cảm giác lo sợ khi mất đi đứa bé này.
Những điều này đều đã được xác định là sẽ đổ xuống người cổ.
Trần Thiện Đồng, Mặc Lộ Túc âm thầm nghĩ rối trong mắt lóe lên một tia hung ác, sau chuyện này anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta, chắc chắn không.
Sau khi uống xong, mặt mũi Tân Nhạc nhăn nhó, cả người không tự chủ được lại run lên. Cô lè lưỡi rối ra sức lấy tay quạt quạt như thể làm vậy thì cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Tân Nhạc uống xong cả người vẫn cứ run rẩy, vậy nên không thấy được Mặc Lộ Túc ngoắc tay bảo những người còn lại đi ra ngoài trước. Mãi đến khi đám người kia đi sạch rồi Tân Nhạc mới phát hiện ra. Cô tò mò bước xuống giường rồi đi tới bên cạnh Mặc Lộ Túc: “Bọn họ... ổi...”
Tân Nhạc còn chưa kịp nói xong thì đã bị Mặc Lộ Túc kéo cổ tay, sau đó cô mất thăng bằng mà nghiêng người. Mặc Lộ Túc đang ngồi trên xe lăn đã hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm của cô rồi dùng phiến môi có chút ngọt ngào của mình quét qua khoang miệng đang tràn ngập vị đắng chát của cô... từng ngóc ngách, tựa như anh đang muốn quét sạch toàn bộ những đắng chát trong đó chỉ để lại cảm giác ngọt ngào cho cô vậy.
...