...
Triệu Uyển Uyển bắt được hoa cưới là chuyện nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng tất cả đều biết, cô diễn viên mới nổi này đến bạn trai còn chưa có.
Triệu Uyển Uyển lúng túng muốn đưa bó hoa cưới tặng cho người khác, nhưng xung quanh không ai dám nhận. Người vui vẻ nhất chính là Tiểu Sư Niệm, nháy mắt từ trạng thái vô hồn chuyển sang trạng thái hăng máu, chạy tới ôm chầm lấy chân Triệu Uyển Uyển bảo cô nhanh chóng kết hôn, đừng để cho người ba không đáng tin kia của bé chút cơ hội nào.
Triệu Uyển Uyển càng xấu hổ hơn, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Sư Hạ Dương, nhưng lúc này anh lại đang nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn.
Haiz...
Hôn lễ của Phong Phong kết thúc, để phòng ngừa đám biến thái kia nháo động phòng nên anh đã sớm chạy mất.
Trưởng bối các nhà đều tự đi về. Sở Ninh Dực bị mẹ mình kéo qua một bên mắng cho một trận té tát, sau đó mới ôm đầy bụng tức bỏ đi.
Thủy An Lạc bỗng thấy thương cho chồng mình, nhưng may mà người bị mắng không phải cô.
Bởi vì ba mẹ Tân Nhạc phải quay về thành phố S cho nên Phong Phong đã sớm đi tới chào hỏi với “fan” của mình, còn tốt hơn người ta đến tham dự hôn lễ của mình, đến một câu nói còn không nói rõ.
Mặc Lộ Túc không ở lại lâu, đầu tiên là đưa ba mẹ Tân Nhạc về, lại chuẩn bị một ít quà cho mẹ Tân Nhạc mang về, cố ý chuẩn bị một phần cho cô của Tân Nhạc, còn dán một chữ Hỷ to đùng bên trên.
Lúc Tân Nhạc nhìn thấy liền sửng sốt một chút, lại quay đầu lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, vẻ mặt anh rất thản nhiên, giống như hành vi mất mặt đấy không phải do anh làm vậy.
Mẹ của Tân Nhạc thấy vậy, thoáng chốc vui vẻ vô cùng, quả nhiên vẫn là con rể tốt hơn.
Còn Triệu Uyển Uyển thì do Sư Hạ Dương phụ trách đưa về, bởi vì Tiểu Sư Niệm nói, thời gian tới muốn ở cùng với dì.
Lại càng bởi vì thời gian tới “Trúc Mã” sẽ tiến hành quay ba tập cuối cùng, cũng là phân cảnh của Tiểu Sư Niệm.
“Đóng phim cũng được, nhưng không được gây phiền phức cho dì nhé.” Sư Hạ Dương nói.
Tiểu Sư Niệm tựa trong lòng Triệu Uyển Uyển hừ nhẹ một tiếng. Bé còn lâu mới gây phiền phức cho dì. Bé còn chăm sóc dì nữa, chí ít bé sẽ không khiến dì phải đau lòng.
“Niệm Niệm lúc nào cũng ngoan mà.” Triệu Uyển Uyển ôm cô bé, dáng ngồi vẫn rất tao nhã, “Buổi tối không qua ăn bữa cơm cũng được à?”
“Cô Lạc Lạc nói, cô dâu chú rể chạy hết rồi, chúng ta không phải đi nữa.” Tiểu Sư Niệm đương nhiên nói.
Sư Hạ Dương lái xe vào khu nhà, dừng một lúc mới nói: “Không phải đi, buổi trưa coi như đã ăn rồi, tiệc buổi tối không quan trọng.”
Sư Hạ Dương đã nói vậy, Triệu Uyển Uyển cũng không tiện nói gì mà chỉ mở cửa xuống xe.
“Niệm Niệm, nhớ phải nghe lời.” Sư Hạ Dương căn dặn.
“Con biết rồi biết rồi, ba về đi.” Tiểu Sư Niệm vung cánh tay nhỏ cầm lấy túi xách của mình kéo Triệu Uyển Uyển đi lên phòng.
Sư Hạ Dương: “...”
Anh vừa bị con gái chê bai đấy à?
Sư Hạ Dương thấy có chút ghen tỵ với Triệu Uyển Uyển. Trước kia anh là tất cả của con gái, giờ phần lớn thời gian con bé đều thích ở với dì.
Anh bận quá nên cuối cùng vẫn mắc nợ con gái rất nhiều.
Sư Hạ Dương nghĩ vậy, khởi động xe rời khỏi khu nhà.
Tiểu Sư Niệm vốn đang lên lầu, lại nhấc cặp chân ngắn tũn chạy ngược lại, nhìn chiếc xe lao đi, không nhịn được thở dài, quả nhiên là vẫn cứ đi mất.
“Niệm Niệm, nhìn gì thế, thang máy xuống rồi.” Triệu Uyển Uyển ở bên trong kêu lên.
“Dạ.” Tiểu Sư Niệm đáp lời, lạch bạch chạy vào đại sảnh.
Triệu Uyển Uyển thấy cô bé chạy vào, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, “Con sao thế?”
“Không sao ạ.” Chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
...