...
Giọng của Kiều Nhã Nguyễn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe được.
Thủy An Lạc tiếp tục nhàn nhã vừa uống trà vừa nhìn chân của Phong phu nhân hơi nhũn ra một chút theo bản năng.
Trong không khí tràn ngập cảm giác tức giận khó tả, khiến người khác hít thở cũng khó khăn.
Kiều Nhã Nguyễn lui về phía sau một bước rồi nhìn ngắm khuôn mặt trắng bệch của Phong phu nhân, khóe môi của cô khẽ cong lên: “Phong phu nhân, bà nói xem, chuyện tôi vào Phong gia liệu có cần phải được bà đồng ý không?”
Bời vì cô thương Phong Phong cho nên hoàn toàn không có chút thương tiếc hay thương hại gì đối với bà ta cả. Vậy nên lời mà Kiều Nhã Nguyễn nói ra đương nhiên sẽ không có chút khách khí nào.
Phong phu nhân cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình: “Ha, cuối cùng mày cũng thừa nhận mày muốn vị trí bà chủ của Phong gia rồi chứ gì! Cái loại đàn bà như mày có đến làm người hầu của Phong gia cũng không xứng!”
Công chúa Lisa cũng vênh váo nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cô nghĩ cô là ai? So với bản Công chúa thì cô là cái thá gì chứ?”
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn móng tay của mình: “Bà đây là người Trung Quốc, cái mà đất nước của bà đây coi trọng chính là tính dân chủ! Cô là Công chúa ở cái xó xỉnh nào thì có liên quan gì đến bà đây?”
Thủy An Lạc vỗ tay một cái: “Nói rất hay, like!”
“Mấy like?”
“Sáu mươi tư cái!”
Kiều Nhã Nguyễn hài lòng.
Thủy An Lạc lạnh lùng lườm cô Công chúa kia, cô ta nghĩ mình là nữ vương chắc.
Quản gia đứng bên trên dường như đang nghĩ xem buổi đấu giá này có nên tiếp tục nữa hay không.
Sở Ninh Dực đột nhiên gọi giá: “Năm tỷ lẻ một!”
“Phụt...”
Nước trà trong miệng Thủy An Lạc lập tức phun hết ra ngoài. Bánh Bao Rau đen mặt, nhìn mẹ mình một cách ghét bỏ, cái tay nhỏ vươn ra muốn ba bế. Mẹ bẩn quá, nhóc không thể chịu nữa rồi.
Thủy An Lạc chùi chùi nước dính trên khóe miệng của mình, lại nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt kinh hoàng, dường như cô đang nói: Anh zai à, anh chắc chứ?
Lời của Sở Ninh Dực vừa nói ra khiến tất cả mọi người như bị đứng hình.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại vì vụ ân oán nhà giàu kia thì đã bị một lời sét đánh của Sở Ninh Dực đánh cho cháy khét.
Sở Ninh Dực thản nhiên đặt bảng hô giá xuống, khóe mắt khẽ liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ là năm giờ bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa là đến giờ cơm tối.
Mà anh cũng muốn dùng hai mươi phút này để khiến nội tâm của Phong phu nhân hoàn toàn suy sụp, lúc này không có bất cứ điều gì có thể khiến bà ta đau đớn hơn việc nội tâm bị giày vò.
Bà ta còn đang xoắn xuýt với những gì Kiều Nhã Nguyễn vừa nói, đồng thời cũng lo lắng về lời của Thủy An Lạc, lo lắng một hồi bà ta sẽ bị sự sợ hãi chiếm cứ.
Vậy nên cái mà Sở tổng thích nhất chính là nhìn người khác chịu cảm giác đau đớn của việc tự làm bậy thì không thể sống.
Anh sẽ không ngả bài ngay lập tức, phải đợi đến khi đối phượng chịu áp lực tâm lý đến cực hạn, Sở Ninh Dực mới bắt đầu ngả bài.
Đó mới chính là Sở Ninh Dực.
Lúc anh tàn độc thì sẽ khiến người ta cầu sống không được, cầu chết không xong.
Phong Chính nhìn ánh mắt của Sở Ninh Dực, theo đó bàn tay đang nắm lấy đồng hồ quả quýt cũng siết chặt, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lùng hơn vài phần.
Ông ta với Sở Ninh Dực không tính là quen nhau, thế nhưng cũng tuyệt đối không xa lạ gì.
“Cậu Sở đây thêm một đồng này là có ý gì?” Phong Chính đột nhiên lên tiếng.
“Có một số thứ không đáng để tôi phải tốn quá nhiều tiền đi mua.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, sau đó bưng ly nước trên bàn lên cho Bánh Bao Rau uống nước.
Xem vài người dằn vặt nội tâm mà dùng đến một đồng đã là rất nhiều rồi.
Thủy An Lạc ôm cốc im lặng uống nước. Sở Ninh Dực mà đã nổi cơn tàn ác thì một câu nói cũng có thể giết người.
Phong Chính hơi ngẩn ra, thế nhưng không hề lên tiếng.
Tuy ông ta không rõ rốt cuộc Sở Ninh Dực có ý gì, thế nhưng ông ta lại có thể hiểu được rằng anh đang sỉ nhục một người, dùng một đồng này để sỉ nhục người đó.
...