...
Thủy An Lạc miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn hắn với vẻ hơi dò xét.
“Anh nhận ra tôi từ lâu rồi đúng không? Vậy mà còn nói tôi là người giúp việc?” Thủy An Lạc cắn đũa hỏi, “Cố Minh Hạo, trong trí nhớ của anh, tôi chỉ có mệnh làm giúp việc thôi hả?”
Cố Minh Hạo khẽ bật cười, “Dáng vẻ lúc ấy của cậu, tôi thật sự không thể nghĩ đến cái gì khác nữa. Cậu biết đấy, những người làm biên kịch như tôi buộc phải có cách nhìn khác người mà.”
“Thôi lượn đi.” Thủy An Lạc tức giận nói.
Cố Minh Hạo thấy cô như vậy liền cười ầm lên, lại tiếp tục nói chuyện với Sở Ninh Dực, gần như mọi chuyện đều xoay quanh việc năm ấy Thủy An Lạc nghịch ngợm thế nào, bài tập về nhà không làm, rồi lại chơi xấu giáo viên ra sao.
Sở Ninh Dực vẫn cứ mỉm cười, chốc chốc lại xoa đầu cô, xoa dịu cô.
“Chớp mắt một cái mà cũng sắp hai mươi năm, cô nhóc ngày nào giờ cũng lớn đến thế này rồi.” Cố Minh Hạo than vãn.
Thủy An Lạc cười như không cười nhìn hắn, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
“Cách xa nhiều năm như vậy mà anh Cố đây vẫn còn nhớ kỹ thế đúng thật là làm khó anh rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp, “Cô gái này thì lại chẳng nhớ kỹ được đến như vậy.”
Mắt Cố Minh Hạo ánh lên một tia lạc lõng, khẽ nói: “Có lẽ năm ấy tôi không nên rời đi.”
Giọng hắn không lớn, nhưng đủ để khiến hai người còn lại nghe được.
Không gian dừng lại khoảng một phút đồng hồ, Sở Ninh Dực có vẻ như cố tình lờ câu nói vừa rồi đi, tiếp tục gặp thức ăn cho Thủy An Lạc, “Đời người vốn là một thứ rất hỗn loạn mà, “có lẽ” hay “nếu như” đều không thể quay trở lại được nữa, anh Cố nói xem có phải không?”
“Phải.” Cố Minh Hạo nói rồi bưng rượu của mình lên, đưa lên mũi ngửi, “Mao Đài thượng hạng, tôi chưa được uống bao giờ.”
“Anh Cố đây uống rượu vang quen rồi, hôm nay xem như đổi khẩu vị đi. Rượu Mao Đài này mới là rượu cực đỉnh trong các loại rượu đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi cũng bưng ly lên.
“Đã nghe danh từ lâu, không ngờ hôm nay có thể được uống loại rượu nổi tiếng này ở chỗ Sở tổng, vậy tôi xin kính một ly trước.” Cố Minh Hạo nói xong, quả nhiên một hơi cạn sạch.
Thủy An Lạc đảo mắt nhìn hai người. Cô nói mở rượu vang nhưng Sở Ninh Dực lại cứ bắt cô phải lấy bình rượu Mao Đài này ra. Cô còn tưởng Sở Ninh Dực tiếc chai rượu vài chục vạn kia của anh nên mới lấy bình rượu Mao Đài vài nghìn này ra, hóa ra đây mới là mục đích.
“Ở trong nước thì uống rượu Mao Đài vẫn là ngon nhất.” Cố Minh Hạo cười lớn, nói.
“Phải, nước ở đâu nuôi người ở đó, rượu vang có ngon đến mấy, nếu là người mình uống cũng sẽ không thấy ngon bằng ly Mao Đài này. Một ly đủ mùi vị tổ quốc, giống như con người ấy, đi đâu cũng không cảm thấy thân thiết bằng nơi đã sinh ra mình, anh Cố nói xem phải vậy không?” Sở Ninh Dực mỉm cười, lại với tay rót rượu cho Cố Minh Hạo.
Cố Minh Hạo hơi chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, cười không rõ ý.
Thủy An Lạc vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện, tuy từng câu từng chữ cô vẫn hiểu, nhưng tại sao lại cảm thấy không hiểu gì hết vậy nhỉ?
“Có điều, rời đi chính là rời đi, tôi thấy anh Cố cũng không phải thật sự thích uống cái rượu này lắm, Lạc Lạc, em lấy chai rượu vang lần trước ngài Robert tặng ra đây cho anh.” Sở Ninh Dực bỗng nói.
“Ờ.” Đáp lại rồi, Thủy An Lạc đứng dậy đi về phía tủ rượu, tìm thấy chai rượu rồi lại lấy hai cái ly, mang ra cho họ.
“Này, Sở tổng nhà chúng tôi giữ gìn mấy năm còn không nỡ mở ra, anh hơi hời rồi đấy.” Thủy An Lạc hầm hừ, “Nghe nói cả thế giới chỉ có mỗi chai này thôi.”
Sở Ninh Dực khẽ cười, cầm lấy chai rượu, từ từ mở ra.
...