...
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đặt di động xuống bàn. Cô tựa vào thành ghế nhìn anh.
“Lần này chắc James tức nổ mắt rồi đúng không?” Thủy An Lạc khẽ cười, nói.
“Không đơn giản như vậy đâu.” Sở Ninh Dực rõ ràng còn có kế hoạch khác.
“Nhật ký cuộc gọi của Thủy An Kiều là do anh thủ tiêu à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Mân Hinh.”
Thủy An Lạc quay đầu lại, quả nhiên, Mân Hinh đã thành máy vi tính cá nhân của anh rồi, còn biết tự mình làm việc nữa.
Cho nên có chỉ số thông minh cao cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Thật đúng là đến cả tình nhân của tình nhân cũng không tha. Sở tổng à, anh thật là biết làm ăn.” Thủy An Lạc lẩm bẩm.
Sở Ninh Dực nhướng mày. Qua mấy tháng nữa, trên danh nghĩa mà nói, Mân Hinh đúng là cấp dưới của anh thật.
“Đúng rồi, em đã kể với anh chưa nhỉ? Tân Nhạc đã dọn khỏi nhà của đàn anh đến ở một căn phòng gần trường học của bọn em rồi.”
“Chưa.” Sở Ninh Dực lười biếng trả lời. Anh không có hứng thú với chuyện này, nhất là lại còn liên quan đến Mặc Lộ Túc nữa.
“Được, vậy giờ là em nói với anh rồi nhé.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy đi toilet.
Sở Ninh Dực chẳng quan tâm, giờ anh chẳng hơi đâu mà đi lo mấy cái chuyện vớ vẩn của cô em họ hay cậu em họ nữa, đối với Sở Ninh Dực mà nói, mấy đứa đó toàn đám ăn no rửng mỡ cả.
Thủy An Lạc rửa tay xong liền bước ra: “Anh biết dạo gần đây Lão Phật Gia đang làm gì không? Từ lúc đi đã chẳng có tin tức gì rồi.”
“Ngày mai ngày kia là về thôi.”
“Ai da, Sở tiên à, chuyện này mà ngài cũng biết nữa hả?” Thủy An Lạc chép miệng.
Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt đầy thâm ý, di chuyển xe lăn về phía phòng làm việc.
Thủy An Lạc suy nghĩ một lúc, chắc lại là “máy vi tính cá nhân” của anh ấy nói cho anh ấy rồi.
***
Tại đường biên giới, cây cối hai bên mọc um tùm.
Lúc này ánh mặt trời chiếu qua cành cây, rải xuống mặt đất mang theo cảm giác ấm áp.
Sư Hạ Dương cầm kính viễn vọng nhìn về phía xa.
“Lần này chỉ cung cấp phạm vi đại khái, chúng ta làm sao nhận biết được mục tiêu?” Một người có biệt danh Hổ bất mãn nói.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu sắp xếp lại thuốc thang, nghe thấy Hổ nói liền quay đầu nhìn lại nhìn anh ta, “E là nhà khoa học đề nghị sự giúp đỡ cũng sợ bị phát hiện, cho nên không dám nói ra vị trí cụ thể. Ban ngày bọn họ nhất định không dám ra ngoài. Chúng ta chỉ có thể chờ đến tối.”
Sư Hạ Dương thu hồi tầm mắt của mình, bước tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn. Cô vươn tay chuyển bình nước cho anh, sau đó tiếp tục sắp xếp.
Bây giờ đang là ban ngày, bọn họ phải chờ đến tối mới có thể hành động tiếp. Đêm qua đã tìm cả đêm mà vẫn không có kết quả gì.
“Thiếu tá, cô thật sự sinh một đứa nhóc với Ảnh Đế gì gì đó hả?” Dù sao mọi người cũng chẳng có gì làm, chẳng bằng tám chuyện một chút.
Sư Hạ Dương ném một ánh mắt qua, binh sĩ có biệt danh Tôm Hùm lập tức ngậm miệng.
Kiều Nhã Nguyễn lại ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sư Hạ Dương, lại cúi đầu tiếp tục công việc, “Đó là con gái tôi.”
Cô ấy chỉ thừa nhận điểm này thôi.
“Đệch, gã Ảnh đế kia có gì tốt? Xem lão đại nhà chúng ta đây, mặt mũi không kém anh ta, mấu chốt là men lì hơn anh ta nhiều nhé?” Hổ kêu lên.
Tuy là quen biết Kiều Nhã Nguyễn không lâu, nhưng trước đây Sư Hạ Dương cũng từng khen ngợi cô ấy, cho nên bọn họ và Kiều Nhã Nguyễn cũng không tính là xa lạ.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương: “Câu này không thể nói lung tung được. Lão đại nhà các anh không thể sánh đôi với một người bình thường được.” Phải là một người vô tư dâng hiến như Triệu Dương Dương mới xứng.
“Thiếu tá, cô cũng đâu có kém, mấu chốt ở chỗ Tiểu Sư Niệm cũng thích cô.” Hổ vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục mai mối cho lão đại nhà mình.
Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, đổ đầy bao thảo dược cuối cùng, sau đó chia cho bọn họ, “Cái này là để cầm máu, mấy anh mang theo đi, phòng ngừa bất trắc.”
Mọi người nghiêm túc cất đi, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, đã là giữa trưa rồi.
“Thiếu tá, cô vẫn chưa trả lời đâu đấy.” Hổ tiếp tục hỏi.
...