...
“Em có yếu ớt thì đó cũng là công lao của anh, chẳng lẽ Sở phu nhân không cảm thấy đây là phúc của em sao?” Sở Ninh Dực áp sát tai cô, dịu dàng nói.
Thức ăn cho chó tới không kịp phòng bị.
Thủy An Lạc cười cong khóe mắt, đúng dáng vẻ của một người phụ nữ tràn đầy hạnh phúc.
Janis cầm cốc nước lên như thể đang muốn che giấu điều gì đó.
“Thật ngại quá, bất ngờ đến đây còn bắt Sở tổng phải tiếp đãi, nếu như Sở tổng có việc gì thì cứ đi xử lý chuyện của mình đi, tôi đi dạo trong lâu đài này một lúc rồi cũng về thôi.” Janis nhấp một ngụm nước, rồi đặt cốc xuống, tỏ ra hơi áy náy.
“Vốn dĩ cũng không có kế hoạch gì, mấy hôm trước những chỗ nên đi đều đi cả rồi, với cả giờ con đang ốm, chúng tôi cũng không có tâm trạng ra ngoài.” Sở Ninh Dực nói, còn cúi xuống hôn lên đầu con gái yêu một cái.
Bánh Bao Đậu ngẩng lên nhìn ba. Bé con đang ôm búp bê của mình, cái miệng nhỏ nhoẻn lên cười ngọt ngào.
Janis gật đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Chuyện cuộc thi lần trước không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đúng là thấy hơi tiếc thật.”
Thủy An Lạc nhún vai, như thể không hề để tâm chút nào.
“Giờ tôi cũng không về viện làm nữa rồi, chân của anh Sở không thể khỏi trong chốc lát được, chắc còn lâu tôi mới quay trở lại bệnh viện, thế nên có nổi tiếng hay không với tôi cũng chẳng có tác dụng gì.” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn xuống chân Sở Ninh Dực, trong mắt dâng lên vẻ lạc lõng.
Janis không hề bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của Thủy An Lạc. Hắn nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Sẽ khỏi thôi, không cần lo lắng quá đâu, không bằng hôm nay tôi rảnh, chúng ta thử tới viện kiểm tra một lần xem sao?”
“Tôi...”
Thủy An Lạc định từ chối theo phản xạ, lại bị Sở Ninh Dực nắm tay lại, “Nếu anh Smith đây không chê phiền, vậy chúng tôi cầu còn chẳng được.” Sở Ninh Dực rất khiêm tốn, đúng là khác xưa rất nhiều.
Thủy An Lạc mím môi nhìn anh: Anh muốn chết đấy à?
Sở Ninh Dực nhướng mày: Em thế này là không tin ông xã mình, muốn ăn đòn hả?
Thủy An Lạc: “...”
Ok, nếu anh Sở đã tự mình nói, vậy anh nhất định là sẽ có cách.
Thủy An Lạc quay đầu, cười có chút khổ sở, “Như vậy tất nhiên là tốt nhất rồi, báo cáo trước đây có chỗ tôi cũng hơi lờ mờ, sớm biết thế khi ấy đã học hành tử tế hơn rồi.”
“Ha ha ha, nghề nào mà chẳng phải chuyên tâm nghiên cứu, chứ thử thảo luận về tim thì đâu có gì làm khó được cô.” Janis cười lớn, sau đó lại nhìn đồng hồ, “Không bằng giờ chúng ta đi luôn đi.”
Sở Ninh Dực hơi cụp mắt. Thủy An Lạc lại cười nói: “Được, để chúng tôi lên nhà thay quần áo đã nhé.” Thủy An Lạc nói rồi lại đứng dậy đẩy xe lăn của Sở Ninh Dực đi ra phía sau.
Janis nheo mắt nhìn hai người đi khỏi, bắt đầu nhếch miệng cười.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực vào phòng ở lầu một, sau đó lấy quần áo của anh xuống, vào phòng đóng cửa lại, khẽ nói: “Hắn sốt sắng muốn đưa anh tới viện thế cơ à?”
“Như vậy mới không cho anh thời gian chuẩn bị.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Thế phải làm sao bây giờ? Để thông mạch cho anh thì phải gắn máy, như thế chắc chắn có thể tra ra.” Thủy An Lạc cuống lên, cuống đến mức cứ đi lòng vòng tại chỗ.
Sở Ninh Dực cũng cau mày, chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh cũng không ngờ Janis lại chơi mình một vố như vậy.
“Hay để em đi nói với hắn là anh thấy khó chịu nên không đi nữa nhé?” Thủy An Lạc đứng trước mặt Sở Ninh Dực, lo lắng lên tiếng.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng lắc đầu.
...