...
Thủy An Lạc cũng giật mình, nhìn người phụ nữ đang nằm trên tảng băng kia.
Quản gia đứng dậy nhìn bọn họ: “Không sai, Công chúa vẫn còn sống nhưng không tỉnh lại.”
“Sống thực vật?” Thủy An Lạc không chắc lắm lên tiếng, nhưng mà cô không thể tới gần Công chúa cho nên cũng không kiểm tra được.
“Ngài Lawrence đã dùng rất nhiều cách nhưng cũng không thể khiến Công chúa tỉnh lại được, hoặc có lẽ Công chúa đang chờ tiểu Hoàng tử trở về.” Quản gia thở dài nói.
Cuối cùng thì Thủy An Lạc cũng hiểu vì sao mà Lawrence lại sốt ruột muốn tìm thầy của cô như vậy rồi. Bởi vì ông ta cảm thấy thầy của cô rất quen với những bệnh nhân thế này.
Đáng tiếc, với tình trạng này thì kể cả thầy của cô có tới được cũng chẳng có tác dụng gì rồi.
Lúc này Sở Ninh Dực đã mở di chúc ra, thế nhưng khi nhìn thấy văn tự trên đó thì lại khẽ nhíu mày. Thủy An Lạc cũng ngó qua nhưng chẳng hiểu một chữ nào, toàn là ngôn ngữ nước M.
“Trong di chúc có ghi người được thừa hưởng là con của tiểu Hoàng tử, thế nhưng tiểu Hoàng tử của các ông đã mất tích thì lấy đâu ra con của tiểu Hoàng tử?” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng, Quốc vương quả là một kẻ gian trá.
“Đây cũng là mục đích của Quốc vương, Công chúa giao quyền sở hữu đảo Kim Cương cho một đứa bé không biết có tồn tại hay không. Quốc vương đồng ý ký tên nhưng sau đó không bao lâu thì tiểu Hoàng tử biến mất, Công chúa cũng...”
Thủy An Lạc bĩu môi, hay cho một màn nội đấu trong gia tộc giàu có. À không, cái này phải là cung đấu rồi.
“Anh em phản bội nhau chỉ vì một hòn đảo Kim Cương sao?” Thủy An Lạc có chút khó hiểu.
Phong Phong kéo tay Kiều Nhã Nguyễn lùi ra không cho cô đến gần hàn băng, sau đó trả lời vấn đề của Thủy An Lạc: “Nền tảng lập quốc của nước M chẳng có bao nhiêu, còn không bằng một thành phố lớn như thành phố A, khởi nguồn kinh tế coi như sung túc nhưng mà ai cũng biết đảo Kim Cương chính là quốc khố của nước M. Một đảo Kim Cương có thể mua được mười nước M, cô nghĩ sao?”
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, đó là một hòn đảo nhỏ đầy thị phi.
Cũng khó trách tại sao Quốc vương lại có lòng dạ xấu xa như vậy. Ai bảo lão Hoàng đế lại bất công giao đảo Kim Cương cho con gái chứ?
“Vậy nên tiểu Hoàng tử của các người cũng bị Quốc vương bắt đi rồi à?” Thủy An Lạc lần nữa lên tiếng. Nếu là như vậy thì bản di chúc này vốn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, vì dù gì tiểu Hoàng tử chắc giờ cũng ngỏm rồi, lấy đâu ra con được nữa?
Đùa chắc!
Chắc chắn là đùa rồi!
Quản gia cúi đầu im lặng, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Thực tế thì đây là chuyện nhà người ta, bọn họ không có quyền tham dự vào.
Sở Ninh Dực khép lại di chúc, nói: “Nếu đã như vậy thì các người có tìm tôi cũng chẳng có tác dụng gì.”
Thủy An Lạc lén nhìn Phong Phong, thân thế của tên này vẫn là một dấu hỏi. Hơn nữa ông ngoại của anh ta là lão Bá tước, cũng là hoàng thân quốc thích, cho nên...
Cho nên Quốc vương kia sẽ không ngốc đến mức giữ đứa bé đó bên cạnh mình.
Suy luận kia có thể hoàn toàn loại bỏ.
Sắc mặt của quản gia cũng có chút khó coi.
Thủy An Lạc bước qua rồi tò mò hỏi: “Lẽ nào các người không sợ làm Công chúa lạnh chết à?” Dù sao thì mới đứng gần thôi đã thấy lạnh thấu xương rồi.
“Nếu hàng năm đều có người tới kiểm tra sức khỏe cho Công chúa thì chắc cũng phải có bệnh án chứ!” Phong Phong híp mắt lại rồi trầm giọng nói.
“Ngoại trừ hô hấp thì không có gì cả.” Quản gia cúi đầu nói.
“Nhịp tim, mạch đập, huyết áp đều không có sao?” Thủy An Lạc kinh ngạc hỏi.
Quản gia lắc đầu.
Thủy An Lạc khựng lại, thế này thì có khác gì người chết đâu chứ?
...