...
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối rồi gật đầu, “Vâng, em vẫn ở nhà.”
“Chờ anh về.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp máy.
Thủy An Lạc vẫn soạn tin nhắn gửi đi, sau đó liền nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn, hỏi cô có làm sao không.
Thủy An Lạc dựa vào sofa, cúi đầu nhìn con trai mình.
“Tao không sao, hôm nay Tiểu Bảo Bối cứ khóc quấy mãi cho nên tao không đến bệnh viện.”
“Con nuôi tao đúng là tiểu thần tiên biết tiên tri mà.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng, “Mày không sao là tốt rồi, thấy tin bệnh viện xảy ra tai nạn làm tao sợ muốn chết.”
“Ừ, tao không sao mà.” Thủy An Lạc không kể cho Kiều Nhã Nguyễn chuyện mình bị đe dọa, vì cô sợ Kiều Nhã Nguyễn sẽ lo lắng.
Hai người hàn huyên vài câu, Kiều Nhã Nguyễn mới cúp điện thoại. Sau đó Thủy An Lạc lại nhận được cuộc gọi từ An Phong Dương.
“Làm gì mà bây giờ mới nghe máy?” An Phong Dương có chút sốt sắng mở miệng nói.
“Anh Xinh Trai, anh kích động như thế làm gì?” Thủy An Lạc hỏi.
“Có thể không kích động được à? Bệnh viện xảy ra chuyện gì thế?”
“Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vẫn là vấn đề lớn của xã hội mà, đúng đấy, chính là như vậy.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ mở miệng nói, có điều không biết, lần này bác sĩ nào đã gặp phải chuyện không may đây.
“Em đang ở đâu?”
“Em ở nhà mà. Anh Xinh Trai, anh bình tĩnh đi, em thực sự không sao hết.” Có thể được một người khác quan tâm đến vậy là một chuyện rất hạnh phúc.
Vô cùng may mắn hơn chính là, ba cô không liên quan gì đến chuyện năm đó, chí ít cũng không phải hung thủ, nếu không cô cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với Anh Xinh Trai - một người anh trai thật lòng quan tâm đến cô như thế nào nữa.
“Nào, cục cưng, nói chuyện với chú ba của con đi, chứng minh mẹ đang ở nhà đi nào, gọi chú ba đi.” Thủy An Lạc cúi đầu dụ dỗ con trai mở miệng nói.
Tiểu Bảo Bối giơ bàn tay nhỏ nhắn định cầm lấy điện thoại của cô, còn cười khanh khách.
An Phong Dương nghe thấy cô đang ở nhà thật mới yên tâm. Dù sao nhà của Sở Ninh Dực người bình thường cũng khó mà vào được, coi như là an toàn.
Thủy An Lạc cúp điện thoại xong, ánh mắt bắt đầu trở nên u ám.
Đây mới chỉ là bắt đầu!
Cho nên, cô đang trở thành người trói buộc ba sao?
***
Còn tại Long gia ở thành phố Rome xa xôi, Long Nhược Sơ đang sưởi nắng dưới ánh mặt trời, bên cạnh có mấy người hầu đi theo.
Long gia có một lâu đài riêng, dù sao cũng là một gia tộc thần bí ở Rome, làm chủ mẫu một dòng tộc lại càng có địa vị tôn kính bậc nhất.
Một người đàn ông ghé sát bên tai bà ta thì thầm, Long Nhược Sơ khẽ mở mắt.
“Biết rồi à?”
Nhưng phản ứng của Sở Ninh Dực nằm ngoài dự liệu của bà ta.
“Vâng.”
“Sở Ninh Dực cũng là một nhân tài, nếu Lạc Lạc có thể sinh một đứa con gái với cậu ta thì cũng là chuyện tốt.” Long Nhược Sơ nói, tiếp tục nhắm mắt lại.
Người bên cạnh không nói gì, chỉ lùi lại một bước.
“Thủy Mặc Vân và Lạc Vân đều là người thông minh, đáng tiếc, Lạc Lạc không có mắt màu tím.” Long Nhược Sơ thở dài mở miệng.
“Nhưng thưa tông chủ, liệu cậu Sở kia có để người đưa con cậu ta đi không?” Người hầu mở miệng hỏi.
“Chuyện đó không do cậu ta quyết định. Con gái Long gia mang màu mắt tím, sẽ trở thành người đứng đầu Long gia.” Nếu không phải con gái cả của bà đã chết, sao bà lại phải quay trở lại tiếp nhận vị trí tông chủ này chứ.
Người hầu lùi về phía sau một bước, không nói lời nào nữa.
“Tặng thêm thuốc bổ của ta qua đi, cứ để bọn nó kéo dài như vậy cũng không phải cách hay.” Long Nhược Sơ đột nhiên mở miệng nói.
Người hầu:...
Khóe miệng ông ta khẽ giật giật, muốn sinh đứa nữa cũng đâu phải chuyện nhất thời muốn là được, hơn nữa tôn tiểu thư có mang thai cũng chưa chắc đã là con gái.
“Không phải con gái thì không cần sinh nữa.”
Long Nhược Sơ đột nhiên mở miệng. Người hầu kinh hãi, vội vàng xoay người đi chuẩn bị thuốc bổ.
...