Chương 2802: Tâm ý của sở tổng [5]


...

Bánh Bao Rau nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn Sở Vi đang đứng ở cửa, lồng ngực phập phồng, sau cùng như đã quyết định, sải bước chạy đên bên cạnh Sở Vi, “Ba đừng đuổi Sở Vi đi. Pháo hoa là do bọn con đòi, Sở Vi bị thương vì bọn con, xin ba đừng đuổi cậu ấy đi.”

Thủy An Lạc đứng gần Sở Ninh Dực nhất, cảm nhận rõ ràng rằng Sở Ninh Dực đã thở phào một hơi. Trong khoảnh khắc ấy, Thủy An Lạc mới hiểu ra, hóa ra Sở Ninh Dực muốn diễn vở kịch này cho con trai mình xem.

Cho dù Bánh Bao Rau không nói gì, anh cũng sẽ không đuổi Sở Vi đi.

Chẳng trách, tối qua anh lại tức giận mắng cô ngốc như vậy.

“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa.” Sở Ninh Dực nói xong, đanh mặt bước vội lên tầng.

“Anh Sở đợi em với.” Tâm trạng của Thủy An Lạc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, vui vẻ theo anh lên tầng, “Thím Vu mau mang đồ của Sở Vi về phòng đi.”

“Ai ai ai...” Thím Vu nghe thấy vậy liền vui sướng xách đồ của Sở Vi quay lại.

Bánh Bao Đậu căm phẫn. Ba bé đối xử thật thiên vị, rõ ràng bé đã cố gắng cầu xin như thế, tại sao không bằng được một câu của anh bé chứ?

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn Sở Vi, trong mắt Sở Vi ánh lên vẻ cảm kích. Bánh Bao Rau bỗng thở phào một cái. Hai đứa đập tay với nhau, trong mắt là thứ cảm xúc chỉ chúng mới hiểu.

“Tôi vẫn đang chờ vết thương của cậu khỏi để đi đá bóng với tôi nữa đấy.”

“Nhất định rồi.” Sở Vi nói xong, hai anh em khoác vai bá cổ đi vào, nhưng trước đó, nhóc vẫn kéo Bánh Bao Đậu lên trước, “Nhất Nhất, cảm ơn em.”

Bánh Bao Đậu lau nước mắt, gào khóc nói ba thiên vị rồi chạy ào lên lầu tìm ba mình để tính sổ.

Sở Ninh Dực về phòng rồi nằm vật ra giường. Thủy An Lạc nhào tới, bị Sở Ninh Dực gạt ra, “Đi ra chỗ khác, đồ não úng nước.”

Thủy An Lạc không chịu, cố gắng bò lên vài lần nữa. Cứ bò lên rồi bị đẩy ra vài lần như thế không biết mệt mỏi, Thủy An Lạc cáu lên, “Anh thử đẩy em ra lần nữa xem.”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực nhấc tay lên rồi quyết đoán bỏ xuống, thôi được rồi, anh chỉ mệt thôi chứ không phải là sợ nhé.

“Bánh Bao Rau không chịu nói, anh cũng sẽ không đuổi Sở Vi đi, đúng không?” Thủy An Lạc chống hai tay lên ngực anh, cười tít cả mắt hỏi.

“Không nói chắc được, dù sao thì anh cũng máu lạnh như thế đấy.” Sở Ninh Dực ôm eo Thủy An Lạc, khẽ cấu mấy cái.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở ghim thù lâu thật đấy.

“Lúc đó chẳng phải chỉ vì em đang tức quá thôi sao? Chồng em tốt thế này cơ mà, làm sao máu lạnh được.” Thủy An Lạc nịnh nọt.

“Lạc Duy càng lớn thì vấn đề sau này càng nhiều, cần có một người bình thường bên cạnh nó bất cứ lúc nào. Tuy rằng Sở Vi nhỏ tuổi, nhưng đã sớm trưởng thành và hiểu chuyện, đi theo Lạc Duy là lựa chọn tốt nhất. Nó có thể được hưởng một nền giáo dục như Lạc Duy, có được hoàn cảnh sống như Lạc Duy, có những lợi ích như Lạc Duy. Yêu cầu của anh chỉ có một đó là con trai anh có một người để thổ lộ tình cảm.” Sở Ninh Dực nói, một bàn tay khác vỗ nhẹ lên mặt Thủy An Lạc, “Anh không muốn có ngày nào đó con trai anh nghe người ta nói nó là một tên biến thái, một tên thần kinh.”

Thủy An Lạc dựa vào lồng ngực anh, thật ra anh luốn để ý tới chuyện con trai còn hơn cả cô nữa.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ lưng Thủy An Lạc, hy vọng thông qua lần này, con trai có thể học được thế nào là tình bạn và tin tưởng.

“Ba ơi, ba ơi.” Bánh Bao Đậu trèo lên giường, len vào giữa Thủy An Lạc đang nằm trên người Sở Ninh Dực, nói với vẻ không chịu, “Ba ơi, có phải ba không yêu con nữa rồi đúng không?”

...