...
Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, anh lại nhớ đến cô gái nào đó nói bốn từ nhưng lại giơ năm ngón tay lên năm nào.
Đây chắc chắn là con gái ruột của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nhìn ánh mắt coi chuyện hài kia của anh thì lập tức biết anh đang nghĩ gì, quả nhiên một lần sảy chân để hận muôn đời mà.
“Bánh Bao Rau, sau này chúng ta phải nói nhiều hơn nhé, như thế thì em gái con sẽ không mách lẻo nữa.” Thủy An Lạc khuyên con trai.
“Mệt.” Bánh Bao Rau tựa vào lòng mẹ rồi kiêu ngạo nhả ra một chữ.
Nói chuyện quá mệt mỏi, nhóc ta không muốn mở miệng.
Thủy An Lạc: “...”
Má, con có thể lười đến thế này nữa không hả?
Vì sao cô sinh ba đứa con, thế nhưng chỉ có Tiểu Bảo Bối là bình thường hơn một chút chứ?
Một đứa con trai lớn thì quỷ linh tinh quái, một đứa con gái thì thi thoảng cứ khiến bọn họ kinh hoàng, con một đứa con trai nhỏ thì nói chuyện cũng lười nói.
“Ăn cũng mệt lắm đấy, con đừng có ăn nữa!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào ba mình, cuối cùng nhỏ nhẹ nhả ra được một chữ: “Đói.” Ý đây là không ăn cơm sẽ đói.
“Ha ha ha...” Tiểu Bảo Bối ôm bụng cười lăn lộn dưới đất.
Tiểu Miên Miên chớp chớp mắt. Cô bé không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng anh Bảo Bối cười thì cô bé cứ cười theo là được rồi.
Quả nhiên, người duy nhất có thể khiến ba của nhóc nghẹn họng trên thế giới này chỉ có thể là em trai của nhóc thôi. Tốt lắm, Tiểu Bảo Bối rất hài lòng, rất có phong phạm của tổng giám đốc.
Sở Ninh Dực lập tức quăng ánh mắt như dao qua, nhưng Bánh Bao Rau mệt cho nên cũng lười chẳng thèm liếc ba mình lấy một cái nữa.
Thủy An Lạc vội vàng ôm con trai chạy vào bếp, cô chỉ sợ hai người họ lại đánh nhau thôi.
Tuy rằng một tay của Sở tổng cũng có thể đè bẹp Bánh Bao Rau của cô rồi.
“Hai cha con lại gây chiến đấy à?” Thím Vu cười nói.
“Trong nhà này cũng chỉ có Bánh Bao Rau dám ăn thua với anh Sở mấy câu thôi.” Chứ còn ai dám vậy nữa chứ.
Lúc này Bánh Bao Rau đang rất kiêu ngạo. Nhóc ta lười biếng tựa vào lòng mẹ, cũng không phải là vì nhóc mệt mỏi gì mà chỉ do lười di chuyển thôi.
Sao cô lại có thằng con chúa lười như thế này chứ.
“Thiếu phu nhân, cô Kiều mới về hôm nay sao?” Thím Vu đột nhiên hỏi.
“Vâng, hình như mới về hôm nay thôi, sao thế ạ?” Thủy An Lạc mở tủ lạnh rồi tìm hoa quả trong đó bưng ra.
Thím Vu lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Thủy An Lạc đáp lại một câu rồi ôm Bánh Bao Rau đi ra ngoài.
“Hay chúng ta đổi tên gọi con là Bánh Bao Lười được không, Bánh Bao Lười.” Thủy An Lạc cười nói.
“Không hay.” Bánh Bao Rau nhíu nhíu hai hàng lông mày nhỏ xíu lại phản bác.
“Thế chẳng lẽ con nghĩ Bánh Bao Rau nghe thì hay chắc?” Sở Ninh Dực tiếp tục đả kích con trai lần nữa. Anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn con trai nói nhiều hơn, bản thân anh cũng hiểu rằng con trai mình ít nói như vậy cũng có vấn đề.
“Mẹ thích thế.” Bánh Bao Rau tiếp tục gân cổ đáp lại ba chữ, ý là: Con tên là Bánh Bao Rau, mẹ thích Bánh Bao Rau nhất.
“Mẹ thích Bánh Bao Đậu, mẹ không thương Bánh Bao Rau đâu!” Bánh Bao Đậu vừa nghe anh trai nói mẹ thương anh trai thì nhất thời không chịu được, cô bé lập tức nghểnh cổ lên lớn tiếng phản bác.
Thủy An Lạc: “...”
Thật muốn gọi Kiều Nhã Nguyễn đến xem, cái mà cô gọi là náo nhiệt là cái dạng gì.
Bánh Bao Rau đang được mẹ bế cho nên cũng chẳng buồn tranh chấp với em gái, nói trắng ra là vẫn vì lười.
“Mẹ, mẹ nói xem mẹ yêu Bánh Bao Đậu hay là Bánh Bao Rau?” Bánh Bao Đậu không phục, bé con nhất định phải có được một đáp án.
Tiểu Bảo Bối ngồi dưới đất cùng xem truyện cổ tích với vợ tương lai của mình, trong lòng thầm cảm thương cho mẹ, vấn đề tranh chấp tình cảm này ngày nào cũng diễn ra, mà lần nào câu trả lời của mẹ cũng không giống nhau.
Lần này, nhóc đang hóng xem mẹ sẽ trả lời thế nào đây?
...