Chương 3471: Màn cầu hôn thế kỷ [9]


...

Sư Niệm đứng yên tại chỗ, có cảm giác ngơ ngẩn lâng lâng, một lúc lâu vẫn không động đậy.

Sở Húc Ninh buông tay cô ra, từ từ đi về phía chiếc đàn.

Sư Niệm nhìn theo, thấy anh mặc nguyên bộ quân phục ngồi xuống, khóe miệng hơi nhướng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt tay xuống phím đàn đen trắng.

Giai điệu này, đã có lúc rất quen thuộc.

Bởi vì trước kia cô thích Vong Tình Thủy của Lưu Đức Hoa nên đã tìm nghe tất cả những bài hát của Hoa Tử. Bài này tên là: Yêu em một vạn năm.

Anh ấy biết hát?

“Trái đất quay một vòng là một ngày, cũng như anh đã nhớ em một ngày...”

Anh cất giọng, âm thanh vô cùng êm tai.

“Một tình yêu chân thiện mỹ, không có điểm cuối cũng không có kẽ hở, trái đất quay quanh mặt trời một lần là một năm, cũng như anh lại yêu em thêm một năm nữa...”

Từng câu, từng chữ, giọng nói trầm ấm vang lên trong nhà thờ, tựa như dội vào tim cô, mềm mại, nhẹ nhàng.

Sư Niệm chăm chú nhìn không hề chớp mắt từng động tác, lắng nghe từng âm điệu của anh, giống như chỉ bỏ lỡ một phút cũng là bi kịch như khi cô đánh mất cả thế giới.

Bài hát này kỳ thực không dài, nhưng Sư Niệm lại nghĩ, cô có thể nghe cả một thế kỷ cũng không thấy chán.

Lúc này người bên ngoài nhà thờ ngày càng nhiều, nhưng người trên sân khấu vẫn cất tiếng hát tao nhã và nghiêm túc, chỉ có ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô là vô cùng rõ ràng và sáng ngời.

Sư Niệm cảm thấy trái tim vốn đang xao động của mình, đến lúc này mới hoàn toàn bình ổn lại. Không vì lý do nào khác, đơn giản vì, thấy anh là cô có thể yên tâm được rồi.

“Sự xuất hiện của em đã chiếm hết ánh mắt anh, yêu em một vạn năm.” Sở Húc Ninh cúi đầu, giọng hát theo âm điệu cất cao, từ từ phiêu lãng trong không gian, trôi vào trong tim cô.

Sư Niệm nhìn người đàn ông cách mình chỉ vài bước chân, rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đã có chuyện gì xảy ra.

Anh ấy sắp... cầu hôn cô sao!

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, khoảnh khắc nhìn người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc đàn bước từng bước về phía mình, từng bước một, giống như đi vào trái tim cô, không hề có cảm giác đau đớn, bởi vì, đó chính là từng bước đi của hạnh phúc đang tiến vào thế giới của cô.

Bởi vì, cô có thể nhìn thấy người mình thích đang cố gắng đáp lại tình cảm của cô.

Khoảng cách chung quy cũng chỉ có vậy, cho nên Sở Húc Ninh nhanh chóng bước đến trước mặt cô. Dưới sân khấu là binh lính của anh, còn trên sân khấu là cô gái của anh.

Sư Niệm nhìn người đàn ông trước mặt từ từ quỳ một chân xuống, cô liền rơi vào trạng thái không thốt thành lời.

Sở Húc Ninh một tay cầm lấy tay của Sư Niệm, ngước lên nhìn cô.

Ba nói, người đàn ông nào cũng phải cầu hôn một lần, bởi vì chỉ khi anh suy nghĩ sẽ quỳ xuống để cầu hôn một người, anh mới hiểu được, đây là người phụ nữ đáng để anh quỳ xuống, là người phụ nữ mà sau này anh sẽ phải quý trọng và bảo vệ.

Mà giờ đây, vào thời khắc khi quỳ gối xuống, anh mới thực sự hiểu được cảm giác này.

Cảm giác cam tâm tình nguyện thần phục.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh vừa cất lời, Sư Niệm bỗng nhiên vội vàng kéo anh dậy.

Một người vẫn luôn được vạn người chú ý như Sư Niệm lúc này đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng khi bị hơn chục người nhìn, căng thẳng đến mức muốn kéo anh đứng dậy, sau đó rời khỏi nơi này.

Sư Niệm lộ rõ vẻ xấu hổ, xấu hổ đến mức một giây tiếp theo có thể hét lên, cho nên cô chỉ hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Anh có tấm lòng như vậy là đủ rồi!

Nhưng Sở Húc Ninh lại nắm chặt lấy tay cô, không cho cô nhúc nhích.

...