...
Phong Phong ngồi xuống đối diện rồi mới nói: “Chẳng sao cả, tôi hỏi thế thôi.”
Thủy An Lạc cầm gối ôm ném qua, bị Phong Phong vươn tay bắt được.
“Ha ha, cô cũng có khuynh hướng bạo lực phết nhỉ?” Phong Phong cười mắng một câu.
“Tôi đập chết anh đấy.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục ném một chiếc gối ôm nữa qua, “Ngay cả một người cũng không cứu được, cần anh làm quái gì?”
“Đến ông già nhà tôi còn không dám hành động khinh suất, tôi làm sao dám?” Phong Phong đương nhiên nói.
“Tôi nhổ vào, không phải anh còn dám đấu với ba mình à?” Thủy An Lạc cười lạnh một tiếng, với lấy điều khiển từ xa đổi sang kênh khác, xem tin tức về anh ta cũng thấy phiền.
Phong Phong không để ý đến tiếng hừ lạnh của cô, “Con người chú Hạng kia thế nào?”
“Sư phụ tôi rất tốt, hỏi cái này làm gì?” Thủy An Lạc nói, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Phong Phong dựa trên ghế, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ lên cánh tay trái. Anh không hề quen biết cái người được gọi là chú Hạng này, nhưng ông ta lại là một trong những bác sĩ xuất hiện bên cạnh Sở Ninh Dực.
“Hỏi qua thôi, thử thống kê lại những bác sĩ xung quanh chồng cô, nói không chừng một trong số đó chính là BOSS.” Phong Phong nhướng mày, liếc mắt nhìn tivi, toàn là những tin tức nhàm chán.
Thủy An Lạc hơi chớp mắt, sửng sốt một lúc rồi nói: “Tôi cũng là bác sĩ mà.”
Phong Phong: “...”
Biểu cảm của Phong Phong thoáng sững lại một chút, sau đó đứng dậy, “Bỏ đi, tôi đi về trước đây.”
Thủy An Lạc thấy Phong Phong vội vàng bỏ đi, hừ một tiếng, khinh bỉ rõ ràng như vậy có thật sự tốt không hả?
Hơn nữa cô đúng là bác sĩ còn gì.
Bác sĩ bên cạnh Sở Ninh Dực, cô là một trong số đó, đương nhiên nếu cô nói những lời này với anh Sở, nhất định anh sẽ quăng ngay vào mặt cô một câu: Chỉ bằng em á, thôi đừng lôi trí thông minh của mình ra làm trò cười thêm nữa.
Aiz, Sở tổng độc miệng.
Đàn anh, anh Lý Tử, sư phụ, Kiều Tuệ Hòa, Kiều Nhã Nguyễn, Tân Nhạc, nếu như tính như vậy, số bác sĩ xung quanh anh ấy đúng là không ít, còn cả Phong Phong nữa.
“Này, Phong Điên, chỉ số thông minh của anh cũng cao, cũng là thiên tài y học, chẳng lẽ là anh?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Phong Phong cụng đầu vào cửa, quay đầu lại hung tợn nhìn cô: “Cô có thể dùng cái chỉ số thông minh bằng không của mình tự chọn lấy cho mình một cái quan tài tốt đi được rồi đấy.”
Thủy An Lạc nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, không khỏi bĩu môi, kích động gì cứ, cô chỉ đùa thôi mà.
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Cố Minh Hạo tạm biệt đạo diễn, sau đó tự mình lái xe đi.
Thành phố A cuối tuần xe cộ đông đúc hơn rất nhiều, vì chủ nhật không bị giới hạn biển số.
Cố Minh Hạo dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, một tay xoa cằm, nhìn dòng xe trước mặt.
Màn hình video call trong xe đột nhiên bật lên, bên trong xuất hiện một chiếc ghế lớn, lưng ghế hoàn toàn che khuất người phía sau. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy đó là một bàn tay to cầm xì gà, một bàn tay của người phương đông da vàng.
“Cố, tôi đã bảo không nên đánh rắn động cỏ rồi, vậy mà cậu đã làm gì vậy hả?” Trong video call vang lên giọng khàn khàn của một người đàn ông, điếu xì gà chầm chậm bốc khói xanh.
Cố Minh Hạo thấy đèn xanh đã sáng, bắt đầu khởi động xe.
“Tôi không nghĩ là mình đã đánh rắn động cỏ.” Cố Minh Hạo trầm giọng nói.
“Vậy sao?” Người đàn ông kia cười ha hả, “Cố, chuyện người cải tạo gen rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lọt chút tiếng gió nào.”
“Đương nhiên là tôi biết.” Cố Minh Hạo nói, tiếp tục gặp đèn đỏ nên đành phải dừng xe lại tiếp.
“Cậu biết gì?” Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh ra tiếng, “Bên phía Vân Nam báo tin, người của chúng ta đã hao tổn quá nửa, nhưng lại không tìm được nguyên nhân.”
...