...
Lúc này Phong Phong đang ở bên ngoài trường đợi con trai tan học, nghe nói chiều thứ sáu các giáo viên có cuộc họp nên các học sinh được nghỉ cuối tuần sớm.
“Ba, ba nhìn thấy tin tức chưa? Họ nói rằng đảo Kim Cương xuất hiện núi lửa hoạt động.” Kiều Vi Nhã vẫn đang nhìn hình ảnh trên tạp chí.
Phong Phong khẽ nhướng mày, sau đó cầm điện thoại thoát khỏi màn hình cuộc gọi, lên mạng tìm tin tức mới, sau khi thấy rồi mới nói, “Ba vừa thấy rồi, làm sao thế?”
“Đảo Kim Cương làm sao lại xuất hiện núi lửa được?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi.
Nằm giữa đại dương, địa hình biến đổi nên xuất hiện núi lửa cũng bình thường thôi.” Phong Phong nói, thấy con trai mình đeo cặp sách đi ra, anh ấn còi, “Sao đột nhiên con lại quan tâm đến đảo Kim Cương thế.”
“Có đâu, tự dưng con nhìn thấy thôi, dù sao cũng là địa bàn của con mà, bây giờ bị nham thạch nuốt hết rồi, con phải bồi thường bao nhiêu đây?” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên, dù sao con người là vậy mà, sẽ quan tâm thứ gì đó thuộc sở hữu của mình hơn một chút!
Phong Phong nghe con gái nói chuyện, anh ngoái đầu nhìn con trai một cái. Khi Phong Tỉ Triệt mở cửa xe phía sau, anh nhìn thằng bé bỏ cặp sách ra, đóng cửa xe lại, “Con ở đâu? Ba qua đón con, đúng lúc thằng nhóc khốn kiếp Phong Tỉ Triệt hôm nay tan học sớm.”
“Ba, ba đang tự mắng mình là ông già khốn kiếp đấy à?” Phong Tỉ Triệt bất mãn hừ một tiếng, nằm thẳng ra hàng ghế sau.
“Được thôi, con đang ở Sở Thị nè, hôm nay Sở Lạc Duy tới công ty họp.” Kiều Vi Nhã rồi gập quyển tạp chí trong tay lại.
Sau khi con gái nói vậy, Phong Phong khựng lại, sắc mặt anh bỗng chốc không còn dễ chịu nữa.
“Nó đi họp, con đi theo nó từ sáng tới tối làm gì hả?” Quả nhiên con gái lớn chưa gả cho người ta đã như bát nước hắt đi.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, “Vậy con phải làm gì?”
Phong Phong nghẹn lời, đây là một câu hỏi hay, quan trọng nhất là con gái anh còn hỏi rất thản nhiên.
“Ba, chị con được anh Hai nuôi lớn đó, không liên quan gì tới ba đâu.” Phong Tỉ Triệt ở phía sau vắt chân chữ ngũ giục lái xe nhà mình nhanh chóng khởi động xe.
Phong Phong: “...”
Tại sao năm đó anh lại muốn sinh thằng nhỏ này nhỉ?
Phong Phong khởi động xe, anh quay đầu liếc nhìn con trai mình bằng ánh mắt không thân thiện gì, “Bây giờ ba qua đón con đây.”
Kiều Vi Nhã nhìn cuộc gọi bị ba mình ngắt giữa chừng. Ba ơi, sao tự dưng ba lại nóng nảy quá vậy?
Kiều Vi Nhã chưa kịp bỏ điện thoại xuống đã cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo từ cửa thổi vào. Cô ngẩng đầu lên đã thấy bạn trai mới nhậm chức của mình đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.
“Sao thế? Ánh mắt kia có ý gì?” Kiều Vi Nhã đặt điện thoại xuống, nhìn người đang đi tới gần mình.
Sở Lạc Duy đến gần cô, hơi cúi người xuống, hai tay chống lên phần lưng ghế sofa hai bên đầu cô.
Dồn sofa à?
Kiều Vi Nhã trợn mắt nhìn cậu, “Này này này, cậu thiếu niên, làm gì đó?”
Sở Lạc Duy cúi đầu cụng trán mình vào trán cô, “Tôi họp một tí thôi mà cậu đã bán mình luôn rồi à?”
Kiều Vi Nhã đưa tay đẩy cậu ra, khoảng cách này khiến người ta thấy ngộp thở, “Ai tự bán mình chứ, đó là ba tôi mà. Nếu ở thời cổ đại thì trước khi kết hôn tôi không biết cậu là ai đâu, biết chưa hả?”
Sở Lạc Duy bị đẩy ra cũng không kiên trì nữa. Dù sao cách cô quá gần, cậu cũng khó tự kiềm chế, nhất là sau khi quan hệ của họ mới phá băng.
“Đặt vào thời cổ đại thì cậu như thế này không lớn nổi đâu.” Sở Lạc Duy bật cười chế giễu.
Kiều Vi Nhã: “...”
Đối đáp giỏi lắm!
Cậu Hai, cậu chắc chắn rằng tôi là bạn gái cậu chứ?
...