Chương 2200: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon [7]


...

“Không cần đâu, người sai cũng không phải là anh.” Thủy An Lạc nói rồi hơi nghiêng đầu của mình: “Lúc trước anh với Phong Phong tranh cãi về chuyện tình tiết trong kịch bản tôi cũng đã nghe nói. Tính cách của Phong Phong không được tốt, người trong giới đều biết cả, anh ít tiếp xúc với anh ta thôi là được.”

Cố Minh Hạo gật đầu rồi mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.

Mà trên cửa sổ lầu hai mươi hai có bóng một người đàn ông đang nhìn theo hai ngời họ, sắc mặt anh khó đăm đăm. Sao hai người này lại có lắm chuyện để nói với nhau vậy chứ?

Sở Ninh Dực nghĩ đây chắc chắn là lần cuối cùng, anh không thể để vợ mình cứ phải xuất đầu lộ diện như thế được.

Trong lòng Sở Ninh Dực còn đang mải nghĩ thì hai bóng người kia đã bước vào quán ăn, biến mất khỏi tầm mắt của anh. May mà cô ngốc kia không lừa anh, thật sự là ăn ở quán ăn gần đây.

Bởi vì trời quá lạnh nên quán ăn cũng chẳng có khách mấy, lúc bọn họ đến cũng chỉ một hai bàn có người mà thôi.

Thủy An Lạc gọi đồ ăn, Cố Minh Hạo để cô tùy ý chọn.

“Muốn chữa thử à?” Cố Minh Hạo hỏi.

Thủy An Lạc gật đầu: “Cách gì cũng thử cả rồi, nên ít nhất cũng phải thử cái này xem sao, biết đâu lại có tác dụng thì sao. Lần trước cũng hẹn vị bác sĩ này cho nên hôm nay coi như là tái khám đi.” Thủy An Lạc thở dài nói: “Từ sau khi anh ấy không đi lại được nữa thì tính tình thay đổi rất nhiều. Chuyện lần này tôi cảm thấy hẳn là có liên quan đến việc tính khí anh ấy thay đổi, anh cũng đừng để ý.”

Cố Minh Hạo lắc đầu, khẽ chuyển chuyển cái bát: “Sở Ninh Dực có được cậu là phúc của anh ta.”

Thủy An Lạc cúi đầu, cũng vuốt ve cái bát của mình: “Bình thường anh ấy tốt lắm, đối xử với tôi cũng tốt.”

Cố Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Lúc trước có nghe nói hai người ly hôn rồi lại tái hôn à?”

Thủy An Lạc gật đầu: “Ui chao, sao lại thành nói chuyện của tôi rồi, chẳng phải là định nói chuyện hợp đồng của anh sao? Giờ tuyển được bao nhiêu diễn viên rồi? Sửa lại hợp đồng rồi anh còn được chọn nữa không?”

“Hôm nay đã chọn xong hai diễn viên phụ quan trọng rồi, tiếp theo còn phải chọn thêm mấy người nữa.” Cố Minh Hạo khẽ nhấp một ngụm nước.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình nhìn chủ quán bán đồ ăn, sau đó cầm đũa lên, vừa ăn cơm vừa nói: “Tôi sẽ cố gắng giúp anh hết sức có thể. Thế nhưng tính tình của anh ấy không tốt nên tôi cũng không chắc là có được hay không nữa...”

“Không cần phải tự làm khó mình như vậy.” Cố Minh Hạo cắt lời rồi mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc thở dài: “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ, tôi với anh ấy kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy còn gạt tôi. Lúc trưa tôi xem tin tức xong hỏi anh ấy, anh ấy còn nói là không biết, thật quá đáng.” Thủy An Lạc nói, mắt lại đỏ lên.

“Cãi nhau chỉ vì chuyện này sao?” Rõ ràng Cố Minh Hạo không tán thành, thế nhưng lúc Thủy An Lạc không thấy, hắn vẫn tỏ thái độ nghi ngờ cô.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn, tựa như đang muốn che giấu sự đau lòng của mình nhưng thực ra cô đang tránh không để hắn nhìn ra điều gì.

Đây không phải lần đầu tiên cô với Cố Minh Hạo đấu với nhau, cho nên đều biết rõ phải làm thế nào để che giấu tâm tình của mình.

Cô có diễn tốt đến đâu thì Cố Minh Hạo cũng chưa chắc đã tin tưởng cô.

Cố Minh Hạo giả vờ vô tội thế nào thì Thủy An Lạc cũng không thể coi hắn là một người bị hại được.

Thủy An Lạc không lên tiếng, không khí cũng trở nên yên tĩnh lại.

Cố Minh Hạo tự gắp đồ ăn cho cô, sau đó mới nói: “Vợ chồng với nhau cũng không phải chuyện gì cũng có thể thẳng thắn được với nhau đâu.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Cố Minh Hạo, đôi mắt vẫn đỏ hoe: “Ý của anh là anh ấy gạt tôi là anh ấy đúng sao?”

“Cô ngốc này, tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu nóng nảy cái gì chứ?” Cố Minh Hạo thở dài nói.

...