...
Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào. Cô vội vàng đứng dậy đi ra cửa xem sao.
“Có chuyện gì thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Y tá phụ trách thay thuốc đứng bên ngoài hơi nhún vai: “Vừa mới có mấy bệnh nhân được đưa vào, cả người toàn máu là máu, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.”
Thủy An Lạc ngó đầu ra ngoài nhìn các bác sĩ đang đẩy xe cứu thương vào phòng phẫu thuật. Thủy An Lạc đếm nhẩm, có hơn mười bệnh nhân, đám người này muốn liều mạng sao?
“Gần đây bác sĩ Thủy ra ngoài nhớ cẩn thận một chút nhé! Đây đã là lần thứ hai trong tuần rồi, nghe nói cách bệnh viện của chúng ta không xa có thành phần khủng bố đấy.” Cô y tá kia tiếp tục nói.
Thủy An Lạc gật đầu nói cảm ơn: “Cô cũng vậy.”
Cô y tá kia sắp xếp lại thuốc trên xe đẩy rồi cũng rời đi.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Lý Tử đang nằm trên giường bệnh. Phần tử khủng bố sao? Do Viên Giai Di làm à?
Đến đêm Lý Tử tỉnh lại, nhìn cũng có vẻ khá hơn lúc trước rất nhiều.
Thủy An Lạc tức giận quay đầu lại nhìn anh: “Còn sống cơ đấy, sao không ngủ một giấc ngàn thu luôn đi!”
“Đồ đệ tử chẳng ra gì, có học trò nào mà lại trù ếm sư phụ của mình như thế không hả?” Lý Tử cười mắng một tiếng rồi được Thủy An Lạc đỡ ngồi dậy.
Thủy An Lạc dìu anh ta ngồi xong xuôi thì đi lấy cháo mới mua đặt lên bàn: “Này, trước cứ ăn cái này đi đã.”
Lý Tử nhìn cảnh xung quanh thì biết mình đã được chuyển đến phòng bệnh: “Sở Ninh Dực tới rồi sao?” Nếu không thì Thủy An Lạc đâu dám làm thế này.
Thủy An Lạc gật gật đầu: “Đương nhiên, nếu không thì anh đã chết trong phòng làm việc của em rồi.”
Lý Tử đưa tay lên day day trán của mình. Cái con nhóc con này đúng là cái gì cũng phải nói cho Sở Ninh Dực biết mới được.
Nhưng mà vào thời điểm đó thì ngoại trừ cô nhóc này ra, anh ta quả thật không thể nghĩ ra được người nào khác nữa.
“Này, anh đi tìm Viên Giai Di đấy à?” Thủy An Lạc ngồi trên ghế, một tay chống lên thành giường, lòng bàn tay thì nâng cái cằm của mình rồi tò mò hỏi.
“Vì sao anh chẳng nghe thấy chút ý tốt nào thế nhỉ?” Lý Tử nhướng mày.
“Nhất định là có.” Thủy An Lạc mặt không đỏ tim không đổi nhịp mà nhanh mồm nói.
“Báo cho Sở Ninh Dực biết, Viên Giai Di đã quay lại rồi. Gần đây có lẽ thành phố A sẽ không yên ổn đâu, bảo anh ta cẩn thận một chút.” Lý Tử duỗi tay vỗ vỗ cái trán của mình rồi nói.
“Đã không yên ổn rồi, mấy cái chuyện kinh khủng như chém người cũng xảy ra rồi đó.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đấu liếc cái hông của Lý Tử một cái, ý bảo anh chính là một phần trong số đó.
Thủy An Lạc nói nói rồi đưa tay đụng vào vết thương của anh, “Sư phụ, đây là anh bị Viên Giai Di làm bị thương sao?”
Lý Tử hơi hơi nhíu mày: “Gọi Sở Ninh Dực tới đây!” Anh ta quyết định không tán gẫu với Thủy An Lạc nữa.
“Thật nhỏ mọn, chẳng phải chỉ mới hỏi vài câu thôi sao?” Thủy An Lạc bĩu môi nói: “Anh Sở đang trên đường rồi, chắc một lát nữa sẽ đến.”
Lý Tử gật đầu rồi liếc nhìn Thủy An Lạc một cái từ trên xuống dưới: “Được nha, đồ đệ của anh bây giờ gặp chuyện cũng không luống cuống nữa rồi, được lắm, được lắm.”
“Anh thử đi đến nhà xác ngồi một tháng xem, còn sợ được nữa chắc?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.
Lý Tử sửng sốt một chút rồi bật cười ha hả, cuối cùng lại động đến vết thương của mình.
“Xem ra Viện trưởng Kiều kỳ vọng rất cao vào em đấy, ngay cả cái chiêu nhà xác này cũng lôi ra dùng.” Lý Tử vừa nói vừa tựa vào gối đầu hít ngược vài hơi.
Kiều Tuệ Hòa có kỳ vọng cao ở cô không thì Thủy An Lạc không biết, thế nhưng vì muốn huấn luyện cho cô mà Kiều Tuệ Hòa có thể dùng đến bất cứ thủ đoạn tàn nhẫn nào lại là thật.
Lý Tử còn đang cười thì cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở.
Anh ngẩng đầu lên, đối diện là một người đàn ông đang bước vào với ánh mắt âm trầm.
...