Chương 1057: Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của tiểu bảo bối [7]


...

Tiểu Bảo Bối được Thủy An Lạc bảo vệ, nhưng cũng bị giật mình nên oa oa khóc toáng lên.

Triệu Lâm khinh bỉ: “Có đi thôi mà cũng không...”

“Đội trưởng Triệu, sao chân cô lại chìa ra như thế? Tôi bế con tôi cô thò chân ra như vậy là có ý gì hả?” Thủy An Lạc tức giận ngẩng lên nhìn Triệu Lâm.

Nếu là bình thường, trong trường hợp như thế này bề dưới thường làm thế nào, họ sẽ nuốt cục tức xuống để giữ mặt mũi cho người lớn, cũng là để giữ lại mặt mũi cho người nhà.

Nếu trước đó Thủy An Lạc không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì cô cũng sẽ nể mặt Triệu Lâm mà bước vòng qua chân cô ta.

Nhưng mà Triệu Lâm lại nhục mạ ba cô trước, thế nên cô không thể nuốt trôi cục tức này được.

Thủy An Lạc nói xong thì ngay cả những người ở đằng xa cũng im lặng hóng chuyện bên này.

Triệu Lâm hoàn toàn không ngờ Thủy An Lạc lại thẳng thắn chất vấn như vậy.

Sở Ninh Dực bước tới đỡ Thủy An Lạc đứng dậy rồi đón lấy Tiểu Bảo Bối, sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.

Sắc mặt của cô hai cũng rất khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Chắc là do vô tình thôi, Triệu Lâm không cố ý đâu.”

“Cô hai nhìn cho kỹ đi, cô ta ngồi đó mà chân còn rướn được ra tận chỗ này ạ?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Bầu không khí bỗng trở nên thật gượng gạo. Lúc này tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối cũng đã nhỏ dần.

Kiều Tuệ Hòa hơi nheo mắt lại: “Có cái việc đặt chân thôi mà cũng không biết à? Lỡ chắt của tôi ngã sấp ra đấy thì ai đền nổi hả?” Kiều Tuệ Hòa vừa nói vừa vỗ một cái lên bàn, rõ ràng là đã giận thật rồi.

Thủy An Lạc ngạc nhiên ngẩng lên, dù gì thì trước đó cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mọi người nói là không hiểu chuyện, nhưng không ngờ bà nội lại đứng ra nói giúp cho cô như vậy.

Được rồi, đa phần cũng vẫn là vì chắt trai bảo bối của bà.

“Lạc Lạc, con không sao chứ?” Cô hai vội vàng đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, đỡ lấy cánh tay cô, sau đó thấp giọng nói: “Con có bị thương chỗ nào không?”

Thủy An Lạc cũng không bị thương ở đâu, trước khi ngã tất nhiên cô đã có chuẩn bị rồi nên cũng không để đầu gối đập quá mạnh xuống đất, thế nên đầu gối chỉ đau có xíu xiu thôi.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Cô hai, con không sao, chỉ là Tiểu Bảo Bối nó bị giật mình thôi.”

Triệu Lâm nheo mắt nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc cũng ngẩng lên nhìn cô ta với ánh mắt trào phúng, nhưng ánh mắt đó cũng nhanh chóng biến mất.

Tất nhiên là cô có cách để biến cô ta thành đối tượng bị mọi người chỉ trích rồi.

“Bà nội, ba mẹ, bọn con xin phép lên lầu trước.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đỡ Thủy An Lạc lên nhà: “Còn nữa, cô hai, nhà mình có lớn có nhỏ, có vài người tốt nhất đừng tự tiện đưa về nhà làm gì.”

Sắc mặt của cô hai lại càng khó coi hơn.

Triệu Lâm nheo mắt. Triệu Miểu thấy tình hình không ổn nên vội vàng đi tới kéo tay Kiều Tuệ Hòa: “Bà ơi, đây chắc chắn là hiểu lầm. Có thể do chân của cô con hơi mỏi nên mới duỗi ra một chút thôi. Cô của con không thấy chị dâu đi qua, nếu không thì cô con cũng không làm như vậy đâu.”

“Đội trưởng Triệu, giữa chúng ta có ân oán, cô cứ nhằm vào tôi là được, giờ cô lại đi làm con gái và cháu tôi bị thương là có ý gì chứ?” Thủy Mặc Vân đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều phải nín thở.

Sở Mặc Bạch kéo vợ mình ngồi xuống, rồi lại từ tốn dùng cơm.

Thủy An Lạc chớp mắt, ba cũng ra tay rồi.

“Con gái và cháu ngoại?” Triệu Lâm không hề bỏ qua ánh mắt chế giễu của Thủy An Lạc, vậy nên cô ta biết cô cố tình. Giờ lại thấy Thủy Mặc Vân nói vậy, cô ta lại càng nổi điên hơn: “Thủy Mặc Vân, đây là đứa con gái bị anh đuổi ra khỏi nhà đấy, đừng làm bộ như mình là người ba hiền từ như thế, chẳng phải cũng chỉ là loại ăn trong bát nhòm trong mâm như nhau sao.”

“Triệu...”

Thủy An Lạc còn chưa lên tiếng, Sở Ninh Dực đã kéo cổ tay của cô lại: “Đội trưởng Triệu, cô có biết tại sao người ta chỉ mất có mười năm đã có đạt được thành tích chói lọi còn cô phải mất tới hai mươi năm mới đạt được không? Vì nhân phẩm của cô quá kém.” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo Thủy An Lạc đi thẳng lên nhà, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: “Sau này gắn biển ngoài cửa, cấm thả chó vào cắn người.”

...