...
Hiếm lắm mới thấy Cố Minh Hạo mặc một bộ vest đen như hôm nay, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác cùng màu, đúng là cái hội không sợ lạnh.
Thủy An Lạc nhìn thoáng qua phía bên ngoài, Kiều Nhã Nguyễn nằm vùi trên ghế đọc sách không thèm ngẩng lên.
Cố Minh Hạo mỉm cười: “Ngày hôm qua muộn quá mà tới tay không cũng không hay, cho nên hôm nay coi như tôi đặc biệt tới thăm thằng bé một chút, sao thế?”
Cố Minh Hạo nói xong, Sở Ninh Dực đã nhường ra một khoảng cách nhất định để hắn bước vào.
Thủy An Lạc nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Chậc chậc chậc, hôm qua tôi vừa mới giúp cô đấy, thật chẳng có lương tâm gì cả!” Cố Minh Hạo cười ha hả nói.
“Ha, tôi với anh không thân quen như vậy đâu, đừng có dùng cái giọng điệu như thân nhau lắm mà nói chuyện với tôi. Hôm qua tôi cũng đã cảm ơn anh rồi!” Thủy An Lạc nói rồi liếc nhìn giỏ hoa quả mà hắn mang tới.
Cố Minh Hạo cũng không thèm để ý đến lời của cô. Hắn đặt giỏ hoa quả xuống rồi nhìn hai đứa bé trên giường: “Xem ra cũng bình phục rồi. Lúc tới nơi này tôi đã phát hiện bệnh viện này của Sở tổng quản lý thật gọn gàng ngay ngắn.”
“Anh Cố nói đùa, tôi làm gì có thời gian đi quản lý bệnh viện. Mọi việc trong bệnh viện này đều do Viện trưởng xử lý cả, không liên quan gì tới tôi hết.” Sở Ninh Dực định nói chuyện với hắn một lúc rồi mới đi.
“Anh Sở khiêm tốn rồi, ai mà không biết năng lực quản lý siêu quần của anh Sở đây chứ.” Cố Minh Hạo nói: “Vị Viện trưởng kia cũng phải nghe lệnh của Sở tổng đấy thôi.”
Lời khen này đến Thủy An Lạc cũng nghe không lọt tai.
“Anh Sở, chẳng phải anh còn có việc à, anh không đi còn định đứng đó tranh công sao? Chuyện của bệnh viện anh cũng không quản lý gì, ngoại trừ thu tiền.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.
Sở Ninh Dực cười mắng một tiếng rồi rời đi cùng chú Sở.
Cố Minh Hạo hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, xem ra Sở Ninh Dực chắc chắn không quản lý chuyện của bệnh viện, như vậy thì anh cũng không thể biết chuyện mất một vài bịch máu rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là những gì Cố Minh Hạo tưởng tượng thôi.
“Tôi nói này vị biên kịch kia, nhân vật chính tổng tài của anh đã đi rồi mà anh còn đứng đó làm cái gì vậy?” Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng lên tiếng, chỉ có điều cô vẫn không ngẩng đầu lên.
“Mẹ, con muốn ăn chuối!” Bánh Bao Rau đột nhiên lên tiếng.
“Tôi lấy, tôi lấy, để tôi lấy cho cậu!” Tiểu Bất Điểm lập tức mở miệng, sau đó thân thể bé nhỏ của bé bám lên cạnh bàn rồi mạnh mẽ giật một quả xuống, cẩn thận bóc vỏ rồi mới cười híp mắt đưa cho Bánh Bao Rau: “Cho cậu này!”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Này, cái bộ dạng chân chó này là sao, con còn chưa bao giờ tốt với mẹ như vậy đâu đấy!
Bánh Bao Rau nhận lấy một cách cao ngạo rồi từ tốn ăn.
“Ăn ngon không?” Tiểu Bất Điểm tha thiết hỏi, đôi mắt to cứ bling bling như là đang nói: Chuối tôi bóc cho cậu ăn có ngon không?
Bánh Bao Rau không lên tiếng, vẫn nhất quyết giữ vững phong thái lạnh lùng của mình.
Thủy An Lạc: “...”
Con trai, con đang làm bộ cái gì đấy? Sớm muộn gì vợ con cũng chạy mất cho xem!
“Mẹ nói này con gái, con không thể rụt rè một chút được sao?” Kiều Nhã Nguyễn thực sự không nhìn nổi nữa.
Thủy An Lạc tiễn Cố Minh Hạo ra ngoài, trừng mắt nói không có thời gian tiếp đón hắn.
Tiểu Bất Điểm quay đầu lại, nhìn mẹ mình một cách nghiêm túc: “Mẹ, con muốn chịu trách nhiệm với Bánh Bao Rau!”
Kiều Nhã Nguyễn day day trán, con gái cô nghĩ được như vậy là tốt thế nhưng cũng đâu cần chân chó như vậy đâu chứ, “Vết thương của Bánh Bao Rau sẽ lành nhanh thôi!”
“Không phải!” Tiểu Bất Điểm vội vàng cắt lời của mẹ mình: “Mẹ nuôi nói là, hôm qua con sờ vào “em trai nhỏ” của Bánh Bao Rau rồi, vậy nên con phải chịu trách nhiệm với cậu ấy.”
Thanh âm giòn gĩa non nớt của Tiểu Bất Điểm vang lên...
Kiều Nhã Nguyễn lập tức hóa đá tại chỗ, Thủy An Lạc vừa mới bước chân vào cửa cũng suýt trượt chân đập đầu vào cánh cửa.
...