Chương 3607: Còn nhớ tôi không? [9]


...

Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy Cố Tỉ Thành đối xử với ba mẹ ruột của mình còn chẳng bằng đối xử với cố, trong nháy mắt cô liền cảm thấy có chút căng thẳng.

“Mẹ chỉ là đang lo lắng cho anh... tút tút tút...”

Mọe, lại dám cúp máy của cô rồi!

Sở Lạc Nhất cởi kính râm xuống rồi nhìn người đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu: “Hôm nay anh ấy bắt đầu vào vòng loại đầu tiên rồi, chắc là không có thời gian rảnh đầu ạ.”

Haizz, cổ đây còn phải nói đỡ cho người kia nữa chứ, sao lại thấy bản thân đáng thương thế nhỉ?

Cố Tước Tí hừ một tiếng:

Sở Lạc Nhất cảm thấy trái tim hơi run run.

Diệp Ngữ Vi cười nhẹ thành tiếng: “Không sao cả, ba mẹ đến chủ yếu là để thăm Tiểu Quỷ Quỷ, nó không có thời gian thì thôi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Vừa rồi mẹ có nói như vậy đâu!

Cố Tỉ Thành thật sự không có thời gian thật. Lúc này bọn họ đã bước vào vòng đấu loại đầu tiên, cho nên di động bị bắt buộc phải tắt máy.

Sở Lạc Nhất hết cách, đành dẫn theo ba mẹ chồng cùng con trai đi tìm một nhà hàng gần đó để ăn cơm với nhau.

Lúc ăn cơm, Cố Tước Tỉ còn nói với Sở Lạc Nhất: “Ba nói con nghe, người như nó, con phải hành hạ một trận cho ra trò vào!”

Sở Lạc Nhất mỉm cười, đây chắc chắn là ba chống ruột rồi.

Không biết Cố Tước Tỉ phải hận con trai mình đến cỡ nào mới có thể nói ra được mấy lời này nữa.

Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang ăn cơm, đồng thời cũng nhận được ánh mắt cực kỳ khinh bỉ của ông nội mình.

Tiểu Quỷ Quỷ vô tội mà.

Cố Tước Tỉ cảm thấy thằng cháu trai này quá đáng sợ, nhớ năm đó bản thân cũng bị thằng nhóc thối kia dọa cho chết khiếp nhưng thằng nhãi con này lại nhanh chóng tha thứ cho “bá bá” của nó như vậy, thật quá đáng, quá đáng!

Trong bữa ăn, Cố Tước Tỉ đã quyết định được tên của thằng cháu lớn của mình, tên là Cổ Thần, thân trong buổi sớm mai, thần trong khởi đầu của chuyện, bởi vì thằng nhóc Tiểu Quỷ Quỷ này sinh ra vào lúc sáng sớm, hơn nữa “thần” còn là thời khắc hy vọng bắt đầu.

Thật ra Cổ Tước Tỉ lấy cái tên này cho cháu trai chỉ là mong sau này bọn họ có thể mang theo hy vọng này mà sống vui vẻ ngày qua ngày.

Sở Lạc Nhất thẩm lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy rất hài lòng.

“Cố Thần, Cổ Thần, chúng ta có tên rồi, Tiểu Thần Thần.” Sở Lạc Nhất ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Lúc đầu việc đặt tên này cô còn muốn để Cố Tỉ Thành đặt nhưng ba chồng của cô lại cực kỳ hận thằng con của mình cho nên sau khi Cố Tỉ Thành trở về đã bị ông cướp mất quyền đặt tên cho Tiểu Quỷ Quỷ.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Nhóc chỉ biết ăn thật ngon đồ ăn của mình, Cố Thần là cái quái gì, nhóc không biết.

Cố Tước Tí bị Diệp Ngữ Vi khinh bỉ vì cái tính trẻ con này của mình một hồi. Hiện tại Diệp Ngữ Vi đã có thể tưởng tượng ra cảnh khi con trai mình biết chuyện bị ba cướp mất quyền đặt tên cho con trai chắc sẽ tức điên lên mất.

Từ ngày hai cha con họ sinh ra đã định sẵn cả đời này không thể hòa hợp với nhau rồi.

Tiểu Quỷ Quỷ sung sướng ăn một bữa đã đời, tên cũng đã được quyết định.

Sở Lạc Nhất nói cái tên này cho Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực không có ý kiến gì, chỉ nói rất được.

Lúc này Sở Lạc Nhất mới thấy yên tâm hẳn.

Mà Cố Tước Tỉ với Diệp Ngữ Vi đúng là bay tới đây chơi thật, buổi chiều tối đã lại đáp máy bay quay về. Diệp Ngữ Vi còn nói với với Sở Lạc Nhất chuyến bay nào là của ba nuôi của Cố Tỉ Thành, chuyến bay nào là của Cố Thị, không cần tốn tiền.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất tiễn ba mẹ chồng “vui tính” của mình đi, sau đó dẫn con trai quay về: “Thật ra ống ngoại của con cũng có hãng máy bay riêng mà.”

Tiểu Quỷ Quỷ nghiêng nghiêng đầu, dùng dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu của mình nhìn mẹ: Mẹ nói gì? Con nghe không hiểu!

Lần này Cố Tỉ Thành đi một chuyến tận ba ngày. Trong ba ngày này, số thư đe dọa mà Sở Lạc Nhất nhận được không chỉ một cái, thậm chí trên những bức thư đó đều dùng bút mực đỏ viết một câu “còn nhớ tôi không?” trông rất kinh khủng nữa.

...