Chương 2584: Để ông trời lắng nghe anh [9]


...

Đương nhiên là trọng điểm của Thủy An Lạc không sai, chẳng qua cô cảm thấy hai người này quá rề rà, rề ra đến mức cô phải khó chịu! Đợi đến khi hai người này nghĩ đến chuyện tái hôn, đã thế chờ tới lúc một trong hai người chịu nói ra, chắc đứa nhỏ này cũng có thể tự trêu đùa thanh mai trúc mã của mình ở trường rồi cũng nên.

Vậy nên cô chỉ có thể chủ động nói ra. Hai người này đúng là khiến người ta sốt ruột muốn chết.

“Chắc không phải bà đang cảm thấy giờ là thế này thì tái hôn với anh ấy sẽ không hay đấy chứ?” Thủy An Lạc dứt khoát nói

thằng.

Tân Nhạc dừng một chút, không lên tiếng.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc với vẻ “biết ngay mà”: “Không phải chứ, đang yên đang lành sao bà lại đi học theo mấy cái vai nữ chính nguy nan vậy là sao hả? Có phải là biết bệnh không cứu được nên còn định bỏ nhà ra đi. Mọi người đừng có tìm tòi, để tôi một mình lặng lẽ rời khỏi thế gian này đi không!”

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc đứng dậy đập đập cánh tay của mình: “Được rồi, được rồi, đi về mà tìm người đàn ông của bà đi, tôi không muốn nói chuyện với bà nữa.”

“Đừng mà!” Thủy An Lạc lập tức ôm lấy Tân Nhạc rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Tôi nói thật đấy, chuyện tái hôn này hai người phải triển nhanh đi! Dù sao cũng đều phải mới lần đầu bước chân vào Cục Dân chính đầu, lần thứ hai cũng không phải, đây đã là lần thứ ba rồi còn gì đâu mà xấu hổ.”

Tân Nhạc đen mặt: “Hai người sắc mặt tái nhợt như mắc bệnh nan y đến ngày hôm sau sẽ thắng thiên, một người ngồi xe lăn,

một người chống nạng đi vào Cục Dân chính rồi nói với người ta rằng, chúng tôi muốn tái hôn. Có khi người ta còn bảo chúng tôi là đừng lãng phí giấy tờ nữa, nếu không lại mất công xóa hồ sơ của hai người nữa đấy!”

Thủy An Lạc cười ha hả khiến Tân Nhạc cũng bật cười theo: “Có phải bà vẫn đang cảm thấy nghi ngờ anh ấy đúng không?”

Sau khi cười xong rồi, Thủy An Lạc mới hỏi câu này với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi sẽ không rời xa anh ấy nữa đâu, không bao giờ!” Tân Nhạc thấp giọng nói.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thủy An Lạc thở dài, nhưng đây cũng là câu trả lời mà Tân Nhạc đã cho cô, cho dù có hoài nghi thì cũng không rời khỏi Mặc Lộ

Túc.

Tân Nhạc ngu ngốc này chẳng lẽ còn không biết trái tim của đàn anh đều hướng hết về cô ấy rồi sao? Thậm chí còn chẳng nỡ để Cô chịu khổ dù chỉ một chút nữa.

“Thật ra thì tôi cảm thấy có đôi khi hỏi thẳng ra thì tốt hơn nhiều so với việc tự mình suy diễn đấy.” Thủy An Lạc khẽ khuyên nhủ Tân Nhạc.

Tân Nhạc nghiêng đầu nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó nói: “Anh ấy không biết nói dối.” Mà cô lại chẳng muốn sau khi có được đáp án rồi thì đến một lý do để ở lại bên cạnh anh cũng không có.

Thủy An Lạc đặt tay trên vai Tân Nhạc hết nâng lên rồi lại từ từ hạ xuống, cuối cùng thu lại.

Hai người này quả thật khiến người ta cảm thấy lo chết đi được.

Ngay cả cô và Sở Ninh Dược cũng không như thế, có sao nói vậy, cho dù có lúc cô khiến Sở Ninh Dực tức đến giậm chân nhưng Cô vẫn sẽ nói ra.

“Trước khi tôi tái hôn với Sở Ninh Dực thì đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy khổ sở nhất. Lúc biết tin Sở Ninh Dực đưa Viên Giai Di đi trình diễn thời trang, tôi cực kỳ hận anh ấy. Tôi không hỏi, anh ấy không nói, hai người bọn tôi cứ thế oán hận đối phương! Thế nhưng sau khi nói rõ mọi chuyện ra, bà sẽ thấy mọi chuyện thực chất cũng không khó khăn đến vậy đâu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Cả thiên hạ đều biết anh ấy yêu bà.” Tân Nhạc nói.

Lần này thì Thủy An Lạc thật sự không còn lời nào để nói. Cô gái này muốn tự giam mình trong vỏ rùa thì cô có biện pháp gì nữa đấy. Người duy nhất có thể cạy được vỏ rùa này ra chắc cũng chỉ có Mặc Lộ Túc thôi.

Thế nhưng lại nghĩ đến Mặc Lộ Túc kia thì Thủy An Lạc chỉ biết nhìn trời, sau đó hét lên một cách bất lực: “Đồ thiểu năng trí tuệ!”

“Mẳng ai đó hả?” Tân Nhạc thúc cùi trỏ vào người có một cái.

“Ông trời!” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy, cái nhìn Tân Nhạc: “Dù sao thì lời tôi nói cũng quá rõ ràng rồi, còn bà muốn làm thế nào thì đó là chuyện của hai người. Tim của bà không có vấn đề gì lớn cũng chẳng phải cải bệnh chết người gì! Chỉ là hơi nguy hiểm đối với đưa bé. Nếu lần này đứa bé mà qua được thì bà cứ chờ sau này được hưởng phúc đi! Tôi đi đây, nhà tôi có lệnh cấm cửa! Bà nhớ phải nghĩ kỹ lời tôi nói đấy.

“Biến biến, biến đi...”

...