...
Đi xem lễ phục phù rể?
Vậy có nghĩa là, anh ta là phù rể!
Kiều Nhã Nguyễn bỗng có cảm giác như bản thận bị ai đó bôi đen, đã thế còn đen sì nữa.
“Không cần nhìn bên đó đâu. An Tam kết hôn rồi, chẳng lẽ em muốn để Bạch Dạ Hàn tới làm phù rể sao? Sở Đại cũng có nhiều bạn bè mấy đâu.” Phong Phong hờ hững đáp.
Tuy nói vậy thì nghe Sở Ninh Dực khá là đáng thương, nhưng đây cũng là lời nói thật.
Con người Sở Ninh Dực quá lạnh lùng, bạn bè của anh cũng chỉ đếm được trên một bàn tay.
Mà kết hôn lại là chuyện lớn, sao anh có thể mượn tay người khác được?
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ kỹ lại thì hình như Thủy An Lạc cũng chỉ có mình cô là bạn. Cái cặp vợ chồng đáng thương này, bạn bè có cộng hết lại cũng không cần đếm tới bàn tay thứ hai là sao.
“Thế nên nếu như em không muốn làm phù dâu thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.” Phong Phong trưng ra vẻ mặt gợi đòn nói.
Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, khóe môi giật giật: “Phong Ảnh đế, theo tôi thấy thì phù rể cũng không cứ nhất thiết phải là anh, vừa rồi tôi còn thấy Sở tổng nói chuyện với Sư Hạ Dương mà, nói không chừng...”
Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết đã bị Phong Phong kéo cổ tay đè chặt lên tường.
“Răng Mềm, em muốn nhắc đến ai cũng được, nhưng đừng có để tôi nghe thấy ba chữ “Sư Hạ Dương” thốt ra từ miệng em, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi đấy.”
Người đàn ông khác, chưa chắc Kiều Nhã Nguyễn đã để mắt tới, nhưng Sư Hạ Dương lại là một ngoại lệ.
Đó là người mà Sở Ninh Dực đã nâng đỡ, trên người anh ta có bóng dáng của Sở Ninh Dực, thế nên, anh ta cũng có thể khiến rất nhiều cô gái để mắt tới mình.
Kiều Nhã Nguyễn bị đập lưng vào tường nên đau, nghe thấy anh ta nói vậy lại không nhịn được cười lạnh thành tiếng, “Giới hạn cuối cùng của anh thì có liên quan gì đến tôi?”
Phong Phong tì trán vào trán cô, không hề để tâm tới ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn về phía mình.
Cặp kính râm chạm vào mặt cô, khiến cô cảm thấy lành lạnh.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn qua kính râm trông thấy đôi mắt của anh ta, khóe miệng cô lại nhếch lên: “Vậy anh cắt đứt quan hệ với mẹ mình đi, đây là giới hạn cuối cùng của tôi đấy, anh có thể làm được không?”
Tay Phong Phong bỗng khựng lại, anh ta nheo mắt, ánh mắt đó khiến người ta không thể nhìn ra được điều gì.
“Không làm được chứ gì, thế thì đừng lôi cái giới hạn của anh ra để yêu cầu tôi. Vì anh không có tư cách đó!” Kiều Nhã Nguyễn gằn từng chữ một nói, cuối cùng cô đẩy mạnh người ra.
Phong Phong lùi về phía sau một bước, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô không buông.
“Bà ấy là mẹ tôi.”
“Thế nên tôi đáng bị mẹ anh chửi, mẹ anh đánh chứ gì?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, “Phong Phong, con mẹ nó, anh đừng có tự coi mình là Hoàng đế nữa. Tôi cũng không phải là phi tử ở trong hậu cung chờ anh tới để sủng hạnh. Tôi và mẹ anh, anh chỉ có thể chọn một.”
“Nhưng bà ấy là mẹ tôi, tôi không thể...”
“Yên tâm, tôi không ép buộc anh điều gì cả. Dù sao mẹ cũng chỉ có một, còn con gái theo đuổi Phong Ảnh đế đây cũng phải xếp hàng tới ba vòng quanh thế giới, không phải sao? Trong đó nhất định sẽ có người mà mẹ anh vừa ý thôi.” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng chế giễu xong, quay lại nhìn hai cái người vẫn còn đang tâm sự nỗi lòng với nhau kia. Cô quyết định không tới quấy rầy họ nữa.
Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn quay đi, nhưng lại không có dũng khí để đuổi theo.
Mà cách đó không xa, Thủy An Lạc vẫn dựa vào bả vai Sở Ninh Dực, nhưng lại không tỏ ra vui sướng chút nào.
“Em sẽ bị Lão Phật Gia chém chết mất.” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực khẽ vỗ bàn tay to lớn của mình lên lưng cô: “Không sao đâu, cô ấy không dám đâu.”
Thủy An Lạc thở dài, cô cảm thấy trưa hôm nay không cần Sư Hạ Dương đi cùng thì cũng có thể bùng lên ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi cả bầu trời rồi.
“Có nói thế nào thì Phong Phong cũng là một Ảnh đế, sao lại để ý tới Sư Hạ Dương như thế chứ?” Thủy An Lạc ủ rũ lên tiếng. Sư Hạ Dương đúng là cũng đẹp trai thật, nhưng có nhìn thế nào thì cũng đâu được bằng Phong Phong đâu.
...