...
Sở Lạc Nhất kêu một tiếng rồi gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa, đôi tay vẫn nhất quyết không chịu buông con rồng gỗ ra. Quay về cô nhất định phải giữ nó thật kỹ mới được.
Cố Tỉ Thành đưa tay đóng nắp hộp lại: “Anh quan trọng hơn hay là nó quan trọng hơn hả? Thời gian em nhìn nó còn nhiều hơn thời gian em nhìn anh rồi đấy.” Cố Tỉ Thành có chút ghen tị nói. Mà quan trọng là mấy lời này đều là lời thật lòng, bởi vì từ lúc Sở Lạc Nhất nhận được cái này thì chưa hề rời mắt khỏi nó.
“Vì đây là đồ anh tặng cho em mà, đương nhiên là nó quan trọng rồi!” Sở Lạc Nhất cứng cổ đáp lời.
Cố Tỉ Thành: “...”
Vì sao anh cứ có cảm giác mình vừa tự bê đá đập lên chân thế nhỉ?
Hộp gỗ nhỏ bị lấy mất, Sở Lạc Nhất cũng không tranh cãi vấn đề này nên cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, dù sao thì việc ăn uống vẫn là quan trọng nhất.
“Chẳng phải anh bận chuyện diễn tập quân sự à, sao lại có thời gian chạy qua đây thế này?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi. Cô còn đang định sau khi đợt diễn tập bắt đầu sẽ cho anh một bất ngờ cơ đấy.
Cố Tỉ Thành ngồi bên cạnh ôm chầm cô vào lòng, nhất quyết không cho ai nhìn thấy được Sở Lạc Nhất, giống như một sự chiếm hữu đầy mãnh liệt, đây là cô gái của anh, từ đầu đến chân đều là của anh.
“Đại Boss mang vợ về nhà rồi, vì sao anh không thể ra ngoài một ngày chứ?” Cố Tỉ Thành nhướng mi nói.
Đại Boss?
Cũng chính là nói đến Sở Húc Ninh.
“Anh Húc Ninh đưa chị Niệm Niệm về ra mắt à?” Sở Lạc Nhất biết chuyện hôm nay Sư Niệm sẽ trở về nhưng không biết là Sở Húc Ninh đưa cô về.
“Ừ.” Cố Tỉ Thành đáp cụt lủn, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ nhắc tới người khác lúc này. Anh dự định ăn bữa cơm này xong xuôi sẽ ép hỏi cô về chuyện anh trai ngốc nghếch đáng yêu kia, dù sao Cố thiếu vẫn còn ghim vụ này lắm.
Còn Sở Lạc Nhất đang sung sướng vì bạn trai rơi từ trên trời xuống cùng cô ăn bữa cơm này nên hoàn toàn không biết chút gì về những suy nghĩ trong đầu anh chàng quý hóa này.
“Em cứ tưởng trước khi bắt đầu diễn tập sẽ không gặp được anh cơ đấy.” Sở Lạc Nhất thở dài, như thế này thì cô không thể cho anh bất ngờ được rồi, quả là một cái tin xấu.
Cố Tỉ Thành vừa ăn cơm vừa nhìn bộ dạng tiếc nuối của ai kia: “Đây là ý gì? Nói cứ như thể đợi diễn tập quân sự bắt đầu là em có thể gặp được anh không bằng.”
Ây cha...
Sở Lạc Nhất chột dạ. Cái người này có cần thiết phải biết hết mọi chuyện y như thầy bói thế không hả, thật chẳng đáng yêu chút nào.
“Ý của em là, em cứ tưởng rằng trước khi diễn tập quân sự kết thúc thì em không thể gặp được anh mà.” Sở Lạc Nhất nghiêm trang sửa lại lời mình, tựa như ý của cô đúng là như vậy, vừa rồi là do anh nghe lầm.
Cố Tỉ Thành cũng lười đế ý mấy cái lỗi ngôn từ của cô, cũng chẳng nghĩ quá nhiều mà tiếp tục ăn cơm.
Sở Lạc Nhất âm thầm thở phào một hơi, may quá may quá, suýt nữa thì bị phát hiện rồi. Có chút bất ngờ nho nhỏ này mà cũng không làm cho Cố Tỉ Thành được vậy chẳng phải cô vô dụng quá rồi hay sao?
Hai người ăn cơm trưa xong, dự tính về nhà của Sở Lạc Nhất được thay đổi. Cô muốn cùng Cố Tỉ Thành đi xem phim vì quá trưa là anh phải đi rồi. Cô cũng không biết Cố Tỉ Thành chạy tới đây làm cái gì, mất bốn tiếng qua đây, ở lại bốn tiếng rồi lại lái xe bốn tiếng quay về.
Vậy nên kiểu gì thì kiểu, Sở Lạc Nhất phải tận hưởng khoảng thời gian đó như tám tiếng mới được.
Rời khỏi quán ăn, Cố Tỉ Thành đi tới bãi đậu xe để lấy xe, Sở Lạc Nhất lười biếng không muốn đi nên đứng ở cửa chờ anh.
Cố Tỉ Thành chỉ cười mắng một tiếng heo lười rồi đi lấy xe.
Sở Lạc Nhất cười híp mắt nhìn anh đi xa dần rồi đứng nhún nhảy trước cửa quán ăn.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt Sở Lạc Nhất khiến cô phải ngẩng đầu nhìn lên. Thấy chiếc ô tô thể thao màu mè đỏ rực như lửa kia thì Sở Lạc Nhất liền nghĩ, cái xe này còn hoa hòe hoa sói hơn cả ba nuôi của cô nữa.
...