Chương 1590: Tiểu bất điểm ở núi châu [10]


...

“Tuyết Điêu chú ý, Ác Lang đang tiến gần về phía các anh, lập tức ẩn nấp.”

“Tuyết Điêu chú ý, Ác Lang đang tiến gần về phía các anh, lập tức ẩn nấp.”

Trong tai nghe liên tục vang lên tiếng ra lệnh giống nhau.

Sư Hạ Dương đề phòng nhìn bốn phía, “Ẩn nấp.”

Mọi người lập tức trở nên cảnh giác. Kiều Nhã Nguyễn kéo Triệu Phi Phi trốn sau lùm cây.

“Mẹ nó, chuyện gì thế này?” Triệu Phi Phi thấp giọng nói.

“Bị lừa rồi, đám vừa nãy căn bản không phải là Ác Lang.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói, “Bây giờ chúng ta đang bị bao vây rồi.”

Triệu Phi Phi tiếp tục chửi bậy. Cô còn đang định nói lần đầu tiên làm nhiệm vụ sao có thể đơn giản như thế.

Tiếng bước chân ở trong mưa càng ngày càng rõ ràng. Bọn họ vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, đạn trong tay đã sớm không còn nhiều.

Mà Ác Lang lúc này đang tiến đến từ hướng ba giờ. Chỉ có thể nói lên một điều, bọn họ bị nội bộ bán đứng.

“Tay súng bắn tỉa chú ý, hướng ba giờ.” Giọng nói trầm thấp của Sư Hạ Dương tiếp tục truyền ra, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bất cứ lúc nào.

Có thể, chỉ cần một sai lầm của bọn họ, mười mấy mạng người sẽ bỏ lại tại đây.

Triệu Phi Phi nắm chặt khẩu súng trong tay, nhìn đám người ngày một nhích lại gần. Bọn chúng có ít nhất trên dưới ba mươi người, mà họ, chỉ có mười hai người, còn có mấy người đang bị thương.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay đặt lên vai cô, thấp giọng nói: “Có người nói, nơi này có một vị thần núi, sẽ xuất hiện vào mỗi thời điểm quan trọng để bảo vệ người tốt.”

“Lời như vậy mà cậu cũng tin, tin thần núi, còn không bằng tôi tin khẩu súng trong tay mình.” Giọng nói của Triệu Phi Phi đã đè xuống cực thấp.

Kiều Nhã Nguyễn từ từ nhấc lên tay khẩu súng của mình, nhắm vào một tên trong số đó, “Kỳ thực, tôi cũng không tin.”

Nếu có, Tiểu Bất Điểm của cô, vì sao lại không cứu Tiểu Bất Điểm của cô chứ?

Ác Lang mang người chĩa súng nã về phía lùm cây bắn phá, thân thể của đám Kiều Nhã Nguyễn đã bò rạp xuống.

“Tuyết Điêu, không phải rất lợi hại sao? Đi ra đây xem nào? Mày đã phá bao nhiêu vụ làm ăn của ông đây, hôm nay để bố mày nhìn xem mày giỏi giang đến đâu?” Gã cầm đầu nói với giọng dữ tợn, cười cầm súng bắn bừa khắp nơi.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn về phía Sư Hạ Dương, biết anh ta đang cố chịu đựng.

Vì mạng sống của những người anh em này, kéo dài thời gian, chờ cứu binh.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay vuốt chiếc đèn laser trong túi, thấp giọng mở miệng nói: “Tôi sẽ dụ bọn họ đi, sau đó hội họp cùng các anh.”

“Hồ đồ.” Sư Hạ Dương trầm giọng phản bác.

“Đừng quên, Phong Phong còn cho tôi một bảo bối, có lẽ bây giờ có thể dùng, chắc chắn tôi có thể tụ lại với mọi người.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói, hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ không nên có trong đầu khi nãy.

Đèn Laser.

Sư Hạ Dương nhìn về phía phía Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn dùng động tác tay làm ký hiệu OK với anh ta, ánh mắt Sư Hạ Dương trở nên sâu xa.

Sư Hạ Dương gật đầu, Kiều Nhã Nguyễn thận trọng lui về phía sau. Sư Hạ Dương tập trung tinh thần bảo vệ cho cô rút lui.

Kiều Nhã Nguyễn nắm thật chặt chiếc đèn laser trong tay, khóe môi không nhịn được cong lên, “Phong Ảnh đế, không ngờ đến cuối cùng lại là anh giúp bọn em một lần.”

Cách một khoảng chừng năm trăm mét, Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn, đối với việc rút lui của cô có thể coi là khoảng cách an toàn.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay mở chốt an toàn, sau đó rọi về phía bên kia.

Nghe nói cường độ của tia sáng này có thể xuyên thấu qua nửa ngọn núi Châu này, mong là nó sẽ không để cô phải thất vọng.

Laser xuyên qua rừng cây, Ác Lang nhìn chùm tia sáng màu đỏ lướt qua trước mặt mình, nao nao, bảo mọi người ngừng động tác bắn phá.

“Hồng quang, Sở Ninh Dực hay là An Phong Dương?” Ác Lang bỗng lên tiếng, nghĩ thầm đã đến lúc rút lui, nhưng không ngờ lại bị người của Sư Hạ Dương vọt ra đánh cho trở tay không kịp.

...