...
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đi ra ngoài rồi lại cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau trong lòng mình.
“Bánh Bao Rau, đó là ba của con mà.” Thủy An Lạc thấp giọng trấn an bé.
Bánh Bao Rau chôn đầu trong lòng mẹ không lên tiếng, cả người bị cảm giác đáng thương bao trùm.
Y tá đến đổi thuốc cho Bánh Bao Rau. Thủy An Lạc xem qua bệnh án của con trai thì thấy là viêm dạ dày cấp tính, xem ra thằng nhóc này lại ăn phải cái gì đó không nên ăn rồi, may mà khống chế kịp thời.
“Bác sĩ Thủy, thằng bé không sao rồi, cô không cần phải lo lắng đâu.” Y tá mỉm cười nói.
“Cảm ơn cô.” Thủy An Lạc trả lời rồi đặt bệnh án của con trai xuống.
Đợi y tá đi ra bên ngoài rồi, Thủy An Lạc lại nhìn con trai đang nằm trong lòng mình: “Tại sao con không nói với bà nội? Nếu ba con không gọi điện về thì có phải con cũng sẽ không nói với ba con đúng không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa kéo Bánh Bao Rau trong lòng ra, sau đó để bé ngồi trên giường.
Bánh Bao Rau cúi đầu, cái miệng nhỏ mím lại thật chặt kiên quyết không nói lời nào.
Hiện tại Thủy An Lạc cũng không dám thúc giục con trai, lại càng không dám mắng mỏ. Cô sợ rằng sự tin tưởng của Bánh Bao Rau đối với cô cũng sẽ biến mất, vậy nên Thủy An Lạc chỉ có thể đứng ở mép giường nhìn Bánh Bao Rau đang cúi gằm.
“Tay con đau.” Bánh Bao Rau ngẩng đầu lên rồi tủi thân nói.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay của Bánh Bao Rau, thổi thổi cho nhóc: “Bánh Bao Rau, trên đời này trừ mẹ ra thì ba con cũng là người yêu con nhất, con biết không?”
“Ba thích Bánh Bao Đậu.” Bánh Bao Rau thấp giọng nói.
“Thế con phải nói với ba chứ, tại sao con không cho ba ôm con, tại sao mỗi lần ba con tới gần thì con đều tránh né? Tại sao con luôn cố tình lờ ba con đi như thế?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Bánh Bao Rau nhỏ giọng thút thít, không lên tiếng.
Sở Ninh Dực vẫn đứng im ngoài cửa không bước vào, nghe Bánh Bao Rau nói như vậy anh cảm thấy trái tim mình thật đau đớn.
Ba đứa con vốn chắc chắn là sẽ có sự bất công. Bánh Bao Đậu là con gái cho nên anh mới thích con bé hơn một chút. Tiểu Bảo Bối thì lớn hơn cặp sinh đôi nên tình cảm sẽ không giống với hai đứa nhỏ. Vậy nên nhìn có vẻ anh và Tiểu Bảo Bối càng thân thiết với nhau hơn.
Vừa nghĩ như vậy, Sở Ninh Dực nhận ra một điều, hóa ra đứa nhỏ nhạy cảm này kỳ thực vẫn im lặng mà nhìn mọi thứ.
Hơn nữa nhóc vốn đã có bệnh cho nên người đầu tiên mà Bánh Bao Rau bài xích e lại chính là người ba này.
Nhưng anh tự nhận bản thân thông minh mà lại không nhìn ra bệnh tình của con trai.
Sở Ninh Dực cầm cháo bước vào. Bánh Bao Rau ngẩng đầu lên nhưng rất nhanh lại rũ xuống.
Sở Ninh Dực đi vào rồi đặt cháo lên bàn, nói: “Con ăn trước đi, đã một ngày một đêm con không ăn gì rồi.”
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường rồi ôm lấy Bánh Bao Rau vào lòng. Sau đó cô mở một hộp cháo ra rồi dịu dàng nói: “Con xem ba mua cho con cái gì này, có phải là món mà Bánh Bao Rau nhà chúng ta thích không?”
Cháo thì cũng chẳng có gì là thích hay không thích, mà hiện tại Bánh Bao Rau cũng chỉ có thể ăn được cái này.
Vậy nên Bánh Bao Rau cũng chẳng hứng thú lắm. Nhóc được mẹ đút cho vài miếng rồi đòi đi ngủ.
Thủy An Lạc chiều con trai cho nên cô nằm nghiêng trên giường dỗ nhóc ngủ. Tay của Bánh Bao Rau ôm lấy bát cơm nhỏ của mình. Nhóc còn nhìn Sở Ninh Dực bằng ánh mắt đề phòng rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thủy An Lạc lo lắng suốt dọc đường, lúc này biết con trai yêu của mình không có vấn đề gì, tinh thần mới thả lòng, vậy nên cô cũng ngủ theo.
Sở Ninh Dực ngồi bên mép giường đắp chăn cho hai mẹ con, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau đang ngủ nhưng tay vẫn không chịu buông ngực của Thủy An Lạc ra, đây chính biểu hiện thiếu cảm giác an toàn của thằng bé.
...