Chương 819: Bệnh dịch ập tới [5]


...

Thủy An Lạc lắc đầu, lại liếc thấy có người đến đỡ cô ta dậy.

“Sư phụ, em vừa mới hơi suy nghĩ một chút, anh có cảm thấy rất kỳ quái không?” Thủy An Lạc cầm đũa, tò mò mở miệng nói.

“Cái gì kỳ quái?” Lý Tử vừa ăn vừa mở miệng hỏi.

“Là bệnh nhân sáng hôm nay ấy, đa số đều là viêm phổi, cho dù là bị cảm nặng cũng không thể nào thoáng cái đã chuyển thành viêm phổi được?” Thủy An Lạc nói, vẫn không nhịn được mà nghẹo đầu.

Tay của Lý Tử thoáng khựng lại một chút, hình như anh cũng đang suy tư về vấn đề này.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, di động của Thủy An Lạc lại vang lên. Cô nhìn vào màn hình hiển thị, vội vàng vươn tay ấn nghe, cười tít mắt mở miệng: “Anh Sở... “

Sở Ninh Dực vẫn đang ở trong phòng làm việc lướt tin tức, nghe thấy cô gọi một tiếng anh Sở, cơn tức giận đang lan tràn từ từ được đè xuống.

“Đang làm gì thế?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt hỏi.

Trên tin tức là ảnh chụp Thủy An Lạc và Lý Tử đang dùng bữa ở nhà hàng. Còn có cả ảnh chụp Lý Tử đỡ Thủy An Lạc trước khi tiến vào nhà ăn. Có điều không biết liệu có phải có người cố tình bắt đúng góc độ không mà tư thế của hai người trông rất mờ ám.

“Em đang đi ăn với sư phụ ở bên ngoài, hôm nay anh ấy mời.” Thủy An Lạc vừa ăn vừa mở miệng nói.

Sở Ninh Dực nghe giọng nói tự nhiên của cô, cơn tức cuối cùng cũng biến mất sạch sành sanh.

“Ừ, ăn ngon miệng nhé.” Sở Ninh Dực nói xong liền cúp điện thoại, sau đó kéo trang web kia xuống.

Trên đó ngay cả chuyện Lý Tử là người hướng dẫn của Thủy An Lạc cũng được đào lên. Thủy An Lạc là Sát Thủ chuyên hại người hướng dẫn của mình. Bất cứ ai làm người hướng dẫn của cô đều không trụ nổi quá một tháng, nhưng Lý Tử đã hướng dẫn cô hơn một tháng nay rồi.

Thế là có người nói quan hệ giữa bọn họ không bình thường, cho nên mới không bị Sát Thủ như Thủy An Lạc khắc.

Bên dưới thậm chí có người nhắc đến chuyện Lý Tử đã công khai bảo vệ Thủy An Lạc ở bệnh viện, còn nói Thủy An Lạc là người anh ta che chở, không cho phép bất luận kẻ nào nói linh tinh sau lưng cô ấy.

May mà, chuyện này Thủy An Lạc đã từng coi như truyện cười mà kể với anh. Nếu không nhìn thấy cái này, anh nhất định sẽ không nhịn được mà đi tìm Lý Tử đánh cho một trận. Bà xã của anh chưa đến lượt để gã đàn ông khác bảo vệ như vậy.

Thủy An Lạc tò mò nhìn di động, sau đó để lên bàn, “Kỳ thật đấy” Lẽ nào anh Sở gọi điện thoại chỉ để hỏi cô đang làm gì thôi à?

Lý Tử thấy Thủy An Lạc cúp điện thoại mới mở miệng nói: “Ý của em là, khả năng không phải viêm phổi mà là bệnh truyền nhiễm?”

Nếu như là bệnh truyền nhiễm thì to chuyện rồi, giả như dịch SARS năm đó đã làm bao nhiêu quốc gia thiệt hại còn gì.

Tay Thủy An Lạc của hơi run lên, lúc nãy cô chỉ cảm thấy hơi kỳ thôi, nhưng không nghĩ đến hướng bệnh truyền nhiễm. Khi nghe Lý Tử nói vậy, cô lại nghĩ đến những triệu chứng bệnh tương tự, giọng nói không khỏi run run: “Sư phụ, không phải là thật chứ.”

Nếu quả thật là bệnh truyền nhiễm, e là bệnh viện của họ sẽ bị cách ly mất.

Lý Tử đặt đũa xuống, cầm lấy áo khoác của mình trực tiếp đứng dậy: “Quay về bệnh viện thôi.”

Thủy An Lạc có chút giật mình, vội vàng cầm lấy áo lông của mình chạy theo.

Trên đường trở về Thủy An Lạc vẫn âm thầm nguyền rủa cái miệng quạ đen của mình, ngàn vạn lần đừng có là bệnh truyền nhiễm.

Hai người trở về bệnh viện. Lý Tử bảo Thủy An Lạc đi lấy mẫu máu, còn anh thì đến phòng thí nghiệm trước.

Thủy An Lạc gật đầu, nhanh chóng chạy đến phòng lưu mẫu máu, trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng. Khi dịch SARS bùng nổ cô còn rất nhỏ, không biết đó là gì, nhưng cô biết chuyện này, về sau những đợt dịch bệnh quy mô lớn cô đều nhớ rõ, lần nào cũng đem đến cảm giác vô cùng kinh khủng.

...