...
Sở Ninh Dực cũng không nóng vội, anh đang chờ Lạc Vân tiếp tục lên tiếng.
Hố, anh đã đào.
Người, cũng đã nhảy.
Như vậy tiếp theo Lạc Vân phải trả lời thế nào còn phải xem anh có ra cái bẫy nào hay không đã.
Trên lầu, Long Man Ngân đưa Thủy An Lạc vào phòng khách nhưng sắc mặt của bà không hề ổn chút nào.
Phòng dành cho khách này là do Long Man Ngân cố ý cho người chuẩn bị. Bà sợ mấy đứa nhỏ không ngủ được do lạ chỗ cho nên mới cho người sắp thêm ba cái giường nhỏ trong phòng dành cho khách.
Như vậy thì ba đứa nhỏ có thể ở cùng với ba mẹ, có thể yên tâm ngủ được.
Thủy An Lạc đánh giá một vòng quanh căn phòng này, so với lần trước lúc cô tới thì thoải mái hơn nhiều, hẳn là mẹ cô đã dùng rất nhiều tâm sức để chuẩn bị căn phòng này.
“Lạc Lạc, mẹ hỏi con, Bánh Bao Đậu...” Long Man Ngân nói đến một nửa rồi không nói tiếp nữa.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn thật kỹ Long Man Ngân: “Bánh Bao Đậu làm sao ạ?”
Đối với Thủy An Lạc thì trong ba đứa con của mình chỉ có mỗi mình Bánh Bao Đậu là bình thường nhất.
Thế nhưng cô lại quên mất rằng, năm đó cô cũng chỉ là một người cực kỳ bình thường.
“Không có gì.” Long Man Ngân thở dài một hơi, sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mình: “Ba của con thế nào rồi?”
Thủy An Lạc nghe Long Man Ngân nói vậy thì chỉ hơi nhún vai, sau đó trả lời: “Vẫn như vậy thôi, con muốn gặp ba cũng phải hẹn trước.” Hơn nữa đến tận bây giờ Thủy Mặc Vân cũng không tính đi tìm một người mới, thân con gái như cô cũng không tiện nói gì.
Long Man Ngân lắc đầu: “Với ông ấy chẳng có gì quan trọng bằng quốc gia cả.”
Trong lời nói của Long Man Ngân vẫn còn mang theo giọng điệu ai oán.
Năm đó bà thật sự đã yêu người đàn ông kia, thế nhưng lại bị đánh bại bởi thực tế cay đắng.
Thủy An Lạc khẽ run lên, may mà ba Lạc không có ở đây, nghe giọng điệu của mẹ cô thế này chắc hẳn vẫn chưa hoàn toàn quên được ba cô. Nếu như để ba Lạc biết được, chắc sẽ bị tức đến mức hộc máu mất.
“Hiện tại mẹ cũng đang rất hạnh phúc mà, ba Lạc rất yêu mẹ.” Thủy An Lạc nhớ tới cảnh ngoài phòng khách lúc nãy, lại càng cảm thấy kiên định với suy nghĩ của mình hơn.
Long Man Ngân nghĩ đến chồng mình, gương mặt liền ánh lên vẻ hạnh phúc.
Thế nhưng trong tâm của bà vẫn lo lắng cho Bánh Bao Đậu, nếu như Bánh Bao Đậu là mắt tím thì việc bà sinh hạ đứa bé trong bụng này ra cũng có ý nghĩa gì nữa đâu?
Bánh Bao Đậu quá bình thường, giống y như Thủy An Lạc khi còn bé. Thế nhưng càng như vậy thì bà lại càng cảm thấy bất an.
Thủy An Lạc nhìn Long Man Ngân thay đổi sắc mặt như vậy liền nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ là lạ sao ấy.”
Long Man Ngân giật mình trấn tĩnh lại. Bà đưa tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc: “Không có việc gì đâu, mẹ chỉ muốn bảo con là cứ để Bánh Bao Rau tiếp tục như vậy không được, hiện tại còn có các con ở bên cạnh nó nhưng sau này có lớn lên thì thế nào? Phải làm sao đây?”
Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Con có cách mà, trước đây khi ra ngoài thì dù có là Sở Ninh Dực lái xe nhưng con vẫn phải bế thằng bé, bây giờ thì biết tự ngồi xe rồi! Lúc trước ăn ở ngoài thì kể cả khay ăn cũng phải nhìn thấy tận mắt được khử trùng rồi mới để người ta xếp đồ ăn vào, từ sau khi từ đảo Kim Cương trở về đã khá lên nhiều lắm rồi đấy ạ.”
Long Man Ngân: “Chẳng biết đứa bé này giống ai nữa?”
“Là phiên bản phát bệnh của Sở Ninh Dực đó! Sở Ninh Dực có bệnh nhưng chẳng qua không phát ra ngoài thôi, Bánh Bao Rau bây giờ đang thực hiện mộng tưởng của ba nó đấy!” Thủy An Lạc hầm hè nói lại bị Long Man Ngân cười mắng một tiếng.
“Nếu vẫn như vậy thì sau này có lẽ sẽ khó mà hòa đồng được mất.” Long Man Ngân thở dài.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, còn muốn hòa đồng nữa á? Có một người bạn đã là tốt lắm rồi. Tuy rằng Bánh Bao Rau là con trai của cô nhưng cô vẫn không thể không nghĩ bi quan về chuyện này được.
...