...
Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng thay đổi, nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Có tìm, nhưng toàn nói mấy lời kỳ quái, em nghe không hiểu.” Thủy An Lạc tỏ ra vô tội nói.
Ánh mắt Sở Ninh Dực càng thêm thâm trầm, biết rất rõ cô đang nói dối nhưng anh không biết mình nên hỏi tiếp như thế nào cả.
Nỗi bất an Thủy An Lạc bắt đầu lóe lên, ánh mắt của anh khiến cô sợ hãi.
Sở Ninh Dực không thích người khác lừa gạt mình, còn Thủy An Lạc lại luôn là một ngoại lệ. Nhưng Thủy An Lạc biết, ngoại lệ này cũng có giới hạn.
“Ngủ đi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt mở miệng, vươn tay tắt đèn.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Thủy An Lạc im lặng nằm yên.
Trong đầu là một đống hỗn loạn, không dám nói, không thể nói nhưng kết quả cũng giống nhau, có lẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thủy An Lạc trong lúc mơ mơ màng màng đã thiếp đi. Trong bóng đêm Sở Ninh Dực vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mày đang nhíu chặt của cô.
***
Sáng sớm hôm sau, lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, Tiểu Bảo Bối đã bò trên giường tự chơi một mình. Thấy mẹ tỉnh lại, cu cậu lập tức bò vào lòng mẹ. Thủy An Lạc ôm cậu nhóc rời giường. Lúc này Sở Ninh Dực cũng không còn ở trong phòng nữa.
Anh lúc nào cũng dậy sớm hơn cô.
Thủy An Lạc đang định đi rửa mặt, di động lại bỗng vang lên. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn, là di động của Sở Ninh Dực đang kêu, có điều bên trên là một dãy số xa lạ. Thủy An Lạc hơi mím môi, không để ý đến, xoay người bước vào phòng tắm.
Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vào phòng lấy điện thoại. Khi nhìn thấy số máy hiển thị, anh hơi nhíu mày, vươn tay bấm nhận. Chỉ là anh còn chưa nói gì, đâu bên kia đã tranh mở miệng trước.
“Thủy An Lạc, có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi.”
Giọng của Viên Giai Di.
Bàn tay đang chỉnh trang lại ống tay áo Sở Ninh Dực vẫn tao nhã như trước. Cú điện thoại này, hẳn là do số lạ gọi đến máy Thủy An Lạc nên tự động chuyển đến máy anh.
“Thủy An Lạc, nói đi.” Viên Giai Di hình như có chút mất kiên nhẫn.
“Cô ấy không có thời gian.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng.
Trong phòng ngủ, tay cầm di động của Viên Giai Di hơi run lên, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, một lát sau mới bình ổn lại, thấp giọng mở miệng: “Ninh Dực.”
“Giai Di, rốt cuộc cô đang làm cái gì thế hả?” Giọng của Sở Ninh Dực lạnh tanh, “Cô cứ nhất định muốn đâm đầu vào con đường chết như thế à?”
“Ninh Dực, ba của Thủy An Lạc có thể là kẻ giết người, sao anh có thể dung túng cho cô ta như vậy?” Viên Giai Di không khống chế được cao giọng nói, “Em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh biết lúc này anh không thể có bất kỳ tin tức bất lợi nào mà, anh... “
Kẻ giết người?
Ba chữ rõ ràng truyền vào tai Sở Ninh Dực, anh không quan tâm đến câu nói tiếp theo của Viên Giai Di, mà chỉ chú ý đến mấy chữ này, “Cô đã nói gì với cô ấy?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Viên Giai Di một lần nữa cảm thấy thật sững sờ, trái tim tựa như chìm xuống đáy hồ. Anh ấy chỉ để ý là mình đã nói gì với Thủy An Lạc, chứ không phải thân phận của Thủy An Lạc có thể sẽ khiến anh ấy mất đi thứ gì sao?
“Sự thật mà thôi, anh biết Bạch Dạ Hàn sẽ tiếp tục điều tra chuyện này chứ. Nếu như không phải Bạch Dạ Hàn đã xác định, anh ấy sẽ không điều tra đâu.” Viên Giai Di nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sau đó thì sao, đây là lý do để cô tác oai tác quái đấy à?”
Lời nói của Sở Ninh Dực vẫn gai góc như cũ, cho dù là ai cũng có thể bị anh đâm chọc đau đớn.
Tác oai tác quái, đây là đánh giá của anh dành cho Viên Giai Di.
Còn chuyện gì có thể tổn thương hơn khi bị người mình thích nói như vậy chứ.
Đôi chân vừa mới phục hồi lại của Viên Giai Di như không thể chống đỡ nổi thân thể của chính mình nữa. Một tay cô ta siết chặt vịn vào cửa sổ, “Ninh Dực, em chỉ muốn tốt cho anh thôi.” Cô ta run rẩy nói, chất chứa đau đớn vô tận.
...