Chương 792: Nhồi máu cơ tim [13]


...

Kiều Nhã Nguyễn thất thần quay trở lại bệnh viện, vì không muốn để mẹ mình lo lắng nên ngay trước khi bước vào bệnh viện cô đã chỉnh đốn lại bộ dạng của mình, gột rửa sạch sẽ vết bùn và vết máu trên quần áo, rửa mặt rồi mới đi vào.

Nhưng khi Kiều Nhã Nguyễn quay lại phòng bệnh thì phát hiện phòng bệnh đã trống không. Cô hốt hoảng trong lòng rồi cuống cuồng chạy ra ngoài tóm lấy một ý tá hỏi: “Ba của tôi đâu rồi?”

Y tá kia có chút khó hiểu. Cô ta quay đầu nhìn phòng bệnh rồi mới trả lời: “Bệnh nhân đã vào phòng phẫu thuật rồi!”

Phòng phẫu thuật?

Vào phòng phẫu thuật rồi?

Trái tim của Kiều Nhã Nguyễn đập rộn lên như sấm, bước chân lập tức lao đi.

“Lạc Lạc, mẹ...” Kiều Nhã Nguyễn khàn giọng cất tiếng: “Ba con...”

Thủy An Lạc vừa nhìn đã biết Kiều Nhã Nguyễn vừa mới khóc xong nên vội vàng nói: “Phong Phong đã vào rồi, đang tiến hành phẫu thuật, không có việc gì đâu!”

Phong Phong?

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi nhìn về phía phòng phẫu thuật. Anh ta... chẳng phải anh ta đã từ chối cô rồi sao?

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống rồi nói: “Vừa mới vào chưa lâu, tao biết Phong Phong không phải loại người thấy chết mà không cứu đâu mà!”

Cái tên Phong Phong kia dù mồm miệng có chút cay độc, nhưng tính tình cũng không tệ, nếu không thì đã chẳng thể có quan hệ tốt với đám Sở Ninh Dực như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống, bàn tay lạnh băng được mẹ mình nắm lấy, tại sao anh ta lại đồng ý?

Rõ ràng cô đã cầu xin anh ta đến vậy, nhưng anh ta vẫn một mực không đồng ý cơ mà.

Cuộc phẫu thuật bắt đầu từ năm giờ chiều và kéo dài đến tận một giờ sáng.

Trên người Kiều Nhã Nguyễn có vết thương, nhưng cô chẳng chịu đi xử lý, cứ một mực ngồi lì bên ngoài phòng phẫu thuật chờ.

Thủy An Lạc đi mua cơm tối cho hai mẹ con họ nhưng cả Kiều Nhã Nguyễn và mẹ cô đều chẳng để tâm. Thủy An Lạc biết, ba Kiều chính là trụ cột của cả hai người họ, vậy nên nếu ba Kiều xảy ra chuyện thì cả cái nhà này cũng coi như xong.

Cô nhớ lúc trước khi cô xảy ra chuyện đã từng nói với Kiều Nhã Nguyễn rằng ba mình không cần mình. Nhưng khi đó Kiều Nhã Nguyễn lại nói, nếu ba của cô ấy mà đối xử với mình như vậy thì cô nàng chắc chắn sẽ điên luôn, bởi vì ba chính là người mà Kiều Nhã Nguyễn yêu thương nhất.

Thủy An Lạc lại đặt thẳng hộp cơm vào tay hai mẹ con họ: “Cô, Nhã Nguyễn! Hai người mà không ăn cơm thì chờ chú phẫu thuật xong ai sẽ chăm sóc chú đây?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên, nhưng lần này không tiếp tục đẩy hộp cơm ra nữa.

Thủy An Lạc đè hộp cơm vào tay cô bạn thân của mình: “Mau ăn đi, ăn thì mới có sức để chăm sóc cho chú sau khi phẫu thuật xong chứ.”

Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy hộp cơm ấm áp kia rồi khẽ gật đầu: “Lạc Lạc, ngày mai mày về đi thôi. Tiểu Bảo Bối còn nhỏ, mày còn phải chăm sóc cho thằng bé nữa!” Kiều Nhã nguyễn biết lúc chạng vạng tối Thủy An Lạc gọi một cú điện thoại mất hơn một tiếng đồng hồ cũng chỉ vì Tiểu Bảo Bối khóc quấy tìm mẹ.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn rồi nói: “Không sao đâu, còn có anh Sở mà! Người ta còn bảo không có tao thì may quá. Ai kia còn đang muốn bồi đắp tình cảm với con trai nữa kìa!” Tất nhiên là Sở Ninh Dực không hề nói mấy lời như vậy, chẳng qua Thủy An Lạc muốn Kiều Nhã Nguyễn yên tâm thôi.

Kiều Nhã Nguyễn và mẹ Kiều cúi đầu ăn cơm, nhưng hòn đá đè nặng trong tim vẫn không bỏ xuống được.

“Tinh...”

Đèn phòng cấp cứu chợt tắt.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhau một cái rồi vội vàng đỡ mẹ Kiều đứng dậy bước tới.

Được đẩy ra ngoài đầu tiên chính là ba Kiều đã phẫu thuật xong nhưng chưa tỉnh lại, phía sau là Phong Phong với khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng cùng các bác sĩ mang vẻ mặt kính nể khác.

Thủy An Lạc cùng mẹ Kiều đi theo băng ca của ba Kiều trở lại phòng bệnh. Khi Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại cô bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người kia có chút kỳ quái.

Phong Phong tháo khẩu trang rồi cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật ra. Từ đầu đến cuối anh ta chẳng thèm liếc Kiều Nhã Nguyễn lấy một cái.

Giải quyết các vấn đề còn lại xong xuôi, Phong Phong nói lời tạm biệt với các bác sĩ khác rồi quay người rời đi.

“Phong Phong...” Kiều Nhã Nguyễn cất tiếng gọi giật anh ta lại.

...