...
Sở Ninh Dực đưa Phong Phong cùng về thành phố A, bầu không khí rất kỳ quái.
Thủy An Lạc không trông thấy Phong Phong đâu cả cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm ông xã nhà mình.
Ban đêm tĩnh lặng, Sở Ninh Dực kéo cô gái đang lật tới lật lui vào lòng mình: “Em làm gì thế?”
“Rốt cuộc giờ Phong Phong làm sao vậy, em đọc tin tức thấy anh ta nhận đóng ba bộ phim liên tiếp, anh ta không đi tìm Lão Phật Gia nữa à?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực đưa tay vỗ sau lưng cô một cái để trấn an tâm tình của cô.
“Tại sao sau khi mang thai tính tình của em lại thay đổi nhiều như vậy, kể cả hiện tại cậu ra có đi tìm thì cũng có ích gì, căn bản là cậu ta không thể tìm được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
“Em thay đổi nóng nảy hơn sao?” Thủy An Lạc có chút nóng nảy nên dứt khoát ngồi dậy nhìn người đang nằm trên giường: “Có phải anh ghét bỏ em rồi đúng không?”
Sở Ninh Dực: “...”
Anh sai rồi, anh không nên bàn chuyện tính khí nóng nảy với một phụ nữ đang mang thai.
Sở Ninh Dực ngồi dậy, vỗ về vai cô: “Anh đâu có nói em nóng nảy hơn đâu, ngoan, ngủ đi.”
“Em đói rồi!” Thủy An Lạc xoa xoa bụng của mình nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực lặng lẽ quay đầu nhìn đồng hồ in hình hoạt hình trên bàn, mười giờ rưỡi, bọn họ mới ăn cơm tối xong cách đây hơn ba tiếng.
Cô nói, cô đói bụng!
Đói bụng!
“Anh đi làm chút đồ ăn cho em.” Sở Ninh Dực cam phận nói, ai bảo đây là vợ mình chứ?
“Em muốn ăn cá chua ngọt.” Thủy An Lạc bắt đầu gọi món: “Cái món nấu bằng giấm Giang Tây ấy.”
Sở Ninh Dực đang xuống giường liền khựng lại, anh quay lại nheo mắt nhìn Thủy An Lạc: “Hơn nửa đêm không ngủ còn muốn làm cái gì?”
“Em chỉ muốn ăn thôi mà.” Thủy An Lạc nhéo chăn nói một cách đáng thương.
Sở Ninh Dực: “...”
Được, đây là vợ của mình, là vợ, là vợ, là vợ!
“Trước đây lúc em có bầu Tiểu Bảo Bối thì buổi tối rất hay nghĩ ăn cái gì, nhưng mà em không dám nói, đói đến không chịu nổi cũng chỉ có thể tự đi nấu mì, hoặc là uống nước lọc thôi, khi đó...” Thủy An Lạc càng nói càng đáng thương.
Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng đáng thương của Thủy An Lạc thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đòi nợ.
Rõ ràng là vợ anh đang đòi nợ anh.
Sở Ninh Dực quyết định bỏ qua cảm giác mất kiên nhẫn của mình, đưa tay lên xoa đầu cô: “Bây giờ anh đi mua giấm Giang Tây làm cho em, nhưng mà sẽ mất chút thời gian, để anh làm trứng chiên cho em ăn trước.”
Sở Ninh Dực nói xong liền ra khỏi phòng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đi ra, trong lòng cô dâng lên sự cảm động cùng cảm khái không nói nên lời.
Người đàn ông từng là vì sao trên bầu trời mà cô không thể chạm tới thế nhưng bây giờ anh lại vì cô mà bỏ qua toàn bộ sự kiêu ngạo đó sao?
Chuyện Thủy An Lạc mang thai khiến Sở Ninh Dực có hai cảm giác, một là dằn vặt, cái còn lại là chạnh lòng.
Vậy nên lúc Thủy An Lạc mang thai đến tháng thứ sáu thì Thủy An Lạc đã tăng tới hơn mười lăm cân, Sở Ninh Dực thì gầy đi hẳn mười cân.
Lúc lương tâm Thủy An Lạc trỗi dậy thì sẽ đối xử với Sở Ninh Dực tốt một chút, nhưng mà lúc lương tâm của cô trỗi dậy thì thật sự không nhiều lắm.
Bầu đến tháng thứ sáu, Thủy An Lạc mà rầu rĩ không vui thì kẻ xui xẻo cũng chỉ có Sở Ninh Dực. Lần nào cũng vào nửa đêm, Thủy An Lạc lên cơn động kinh không bắt Sở Ninh Dực làm cái này thì sẽ làm cái kia.
Chỉ cần anh không làm thì Thủy An Lạc sẽ lập tức lạnh lùng nói mấy câu đó ra, đó không phải là đòi nợ thì là gì.
Cái bụng của Thủy An Lạc lớn hơn những người khác một chút. Người khác bầu đến tháng thứ sáu thì bụng cũng không lớn lắm nhưng mà bụng của Thủy An Lạc thì cứ như đã đến tháng tám tháng chín rồi.
Tiểu Bảo Bối đã học nói rõ ràng hơn. Nhóc thường thường ghé vào bụng mẹ mình nói chuyện với em trai, thậm chí còn uy hiếp cậu em còn chưa ra đời của mình. Nhóc nói nếu không phải là em trai thì sẽ không yêu thương đứa bé ấy nữa.
...