Chương 2362: Ba, con xin lỗi [6]


...

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lập tức hiểu ra đây là em trai nhỏ vừa mới ra đời của cô, “Mẹ, sao thằng bé khóc thế ạ?”

Long Man Ngân lau nước mắt trên mặt mình, nghiêng người lau nước mắt cho thằng bé, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể nhỏ nhắn của con trai, “Không sao đâu.”

Giọng nói của Long Man Ngân vẫn còn nghẹn ngào. Bao nhiêu năm nay, thứ bà muốn chỉ là sự cảm thông chứ không phải lời xin lỗi của con gái mình.

“Con đã khỏe hơn chưa? Lúc trước mẹ có gọi điện tới nhưng Ninh Dực bảo con vẫn chưa tỉnh lại.” Long Man Ngân vừa dỗ đứa nhỏ vừa hỏi lại.

Lạc Vân bước vào, nghe tiếng trẻ con khóc liền đi tới bế thằng bé lên. Long Man Ngân nhìn dáng vẻ cẩn thận của ông mà trong lòng thấy ấm áp hơn rất nhiều. Sau khi thằng bé ra đời, Lạc Vân luôn trông coi bên cạnh thằng bé từ sáng đến tối. Thằng bé khóc một tí thôi đã thấy nghiêm trọng lắm rồi.

Bà vốn tưởng rằng những người đàn ông như Lạc Vân sẽ không thích trẻ con, nhưng hóa ra bà đã nhầm, con trai nhỏ sinh ra được hai ngày, gần như đều do Lạc Vân bế ẵm, dỗ dành, đến cả chuyện ăn sữa cũng phải do ông làm. Đến mức Lạc Hiên có vài lần cảm thấy anh không phải là con trai của ông. Ông chưa bao giờ tốt với anh như vậy, thậm chí một phần trăm thôi cũng không bằng.

“Vâng, đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Thủy An Lạc túm chăn, “Con không cho ba viết đơn xin chuyển ngành nữa rồi.”

Long Man Ngân sững lại, bởi vì vẫn chưa thể xuống giường nên bây giờ bà chỉ có thể nằm đó, “Lạc Lạc, chuyện về ba con...”

“Mẹ, bây giờ con hiểu ra rồi, con tôn trọng sự lựa chọn của ba và mẹ.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Long Man Ngân cứ cười cứ cười rồi bật khóc, “Con gái của mẹ thực sự trưởng thành rồi.”

“Mẹ, đang ở cữ không được khóc, mẹ nói với con thế mà, nếu không sẽ bị mù đấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói với mẹ.

Long Man Ngân lau nước mắt, mỉm cười, “Ừ, mẹ không khóc, mẹ chỉ vui quá thôi.”

“Mẹ, em trai con tên gì thế?” Thủy An Lạc nghĩ tới việc mình có một đứa em trai nhỏ hơn hai mươi lăm tuổi, ruột gan phèo phổi lại đau đớn khôn cùng.

Nhưng nghĩ tới việc nó còn một người anh trai lớn hơn ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, Thủy An Lạc lại cười ầm lên.

“Lạc An Thần.”

“Lạc An Thần?” Thủy An Lạc sững người, ngay sau đó cô bật cười, cô là Thủy An Lạc, em trai là Lạc An Thần, cảm giác gần gũi thân thiết với cô hơn một chút.

“Mẹ ơi con muốn thấy mặt em trai.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.

“Lạc Vân đang tắm cho thằng bé, lát nữa mẹ gửi ảnh cho con, lúc mới sinh Lạc Vân chụp nhiều lắm, để mẹ gửi cho con.”

Ba Lạc đang tắm cho em trai?

Khóe miệng Thủy An Lạc giật một cái.

Lúc em trai sinh ra ba Lạc còn chụp rất nhiều ảnh?

Nghĩ tới hình tượng như tiên nhân hạ phàm của ba Lạc, Thủy An Lạc bỗng thấy rối bời.

Nghĩ lại, thì hồi mới đầu anh Sở cũng là người ngay đến tã lót còn không biết thay nữa kìa.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực xoay đầu cô qua bên khác, quyết tâm giữ im lặng trước chủ đề này.

“Anh làm gì thế?” Thủy An Lạc “ai da” một tiếng, cúp điện thoại đặt lên bàn, “Em chỉ muốn nói là không ngờ ba Lạc lại là người như thế thôi? Em còn tưởng ông ấy là người mười ngón tay không chạm nước cơ ấy.”

“Già mới có con nên kích động là chuyện thường thôi.” Sở Ninh Dực hừ một tiếng.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông ác miệng nào đó mà khóe miệng là lại giật một cái, “Thế Lạc Hiên thì là gì?”

Tuổi già mới có con, thế mà anh cũng nói ra được, Lạc Hiên đã ba mươi mấy rồi đó biết không hả?

“Chắc là nhặt được.” Sở Ninh Dực kết luận.

Sau đó, Thủy An Lạc cười một cách rất thiếu đạo đức. Sự thật đúng là như vậy, anh trai đáng thương của cô hoàn toàn không được ba ruột để tâm tới chút nào.

Lạc Hiên lớn lên mà nhân cách không bị méo mó đúng là không dễ dàng gì.

...