...
Giọng điệu của Sở Ninh Dực rất bình thản, nhưng lại đủ khiến đám phóng viên có mặt tại đây cảm thấy căng thẳng.
Chỉ là ghi nhớ một cái tên thôi mà!
Sau đó thì sao???
Chỉ cần bị Sở Ninh Dực nhắm tới thì bất kể là ai hay công ty nào liệu sẽ có nổi một kết cục tốt đẹp không?
Lúc này, Sở Ninh Dực có lẽ chính là hậu thuẫn mạnh nhất của Thủy An Lạc. Bất kể cô có làm gì, anh cũng sẽ đều chiều theo ý cô. Chỉ cần cô ở thế thượng phong thì anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Nhưng những người khôn ngoan thì đều biết, chỉ cần có Sở Ninh Dực có mặt ở đây thì sẽ chẳng có ai thật sự dám gây phiền phức cho Thủy An Lạc cả.
Thủy An Lạc thở dốc nhìn chằm chằm vào cái đám người như phát điên kia, "Một năm trước, tôi rời khỏi Thủy gia, có bao nhiêu người ở đây chỉ đứng đó xem trò cười? Giờ Viễn Tường xảy ra chuyện, các người lại muốn tìm tôi đòi lại công bằng đầu tiên. Thế còn công bằng của tôi thì sao? Tôi tìm ai để đòi lại?" Thủy An Lạc trầm giọng nói, "Phải, tôi hiểu cảm giác đau khổ của mọi người khi bị mất đi người thân. Bởi vì, chính tôi cũng từng mất người thân của mình. Tôi cũng hiểu cảm giác khi người thân của mọi người bị thương. Hiện tại, ba tôi giờ vẫn còn nằm trong viện chưa tỉnh lại, đáng ra tôi chẳng cần quan tâm tới chuyện này vì thật ra nó chẳng liên quan gì tới tôi cả." Sau khi hít sâu một hơi, Thủy An Lạc lại nhìn họ nói tiếp, "Nhưng tôi không thể, ít nhất, tôi vẫn phải trả lại công bằng cho họ." Từ đầu đến cuối, Thủy An Lạc đều gằn rõ từng chữ cho tất cả mọi người đều nghe được.
Đám người ầm ĩ dần bình tĩnh lại, nhưng không ngờ lại có người lớn tiếng quát lên: "Cô bảo trả, nghe thì hay lắm, nhưng người đều chết hết cả rồi, cô lấy cái gì ra mà trả hả?"
Sở Ninh Dực nhìn qua đó. Người kia lẩn trốn trong đoàn người nên anh không nhìn rõ được. Anh lập tức gọi tài xế tới, sau đó tài xế lẳng lặng xuyên vào đoàn người để tìm người kia.
Lần này, chỉ có người thân của những người bị nạn gào thét, còn đám phóng viên thì không dám lỗ mãng nữa. Dù sao thì hai con mắt sắc bén của Sở Ninh Dực cũng đang nhìn chằm chằm vào từng người trong đám bọn họ.
Hai tay Thủy An Lạc siết chặt lại, nhưng lại được người đứng bên cạnh nắm lấy rồi đan ngón tay vào tay cô.
Cô ngẩng lên, ánh nắng mặt trời chiếu xuống người anh tỏa ra một thứ ánh sáng đặc biệt. Lần này, vào lúc cô bất lực nhất, vẫn còn một người nắm lấy tay cô, tiếp sức cho cô.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, giấu đi vẻ sợ hãi trong đáy mắt, rồi lại ngẩng lên nhìn về phía đám người kia, "Mọi người cứ đưa ra yêu cầu. Chỉ cần trong phạm vi không vi phạm bất cứ giới hạn đạo đức nào thì Viễn Tường đều có thể làm được."
Giọng của Thủy An Lạc không lớn, nhưng lại rất có lực, đây chính là lời hứa của cô.
Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang cố gắng kiên trì đến cùng, khóe môi anh lại hơi cong lên. Cô gái của anh quả là một cô gái có sức bật. Nhưng hiện tại Viễn Tường còn có thể làm gì được nữa đây? Cái cô ngốc này, kỳ thật chẳng hiểu gì cả!
"Thủy tiểu thư, vậy cô có biết rằng có lẽ Viễn Tường hiện tại sẽ chẳng thể lấy cái gì ra để bảo đảm được hết cả?" Một âm thanh tao khẽ vang lên, nhưng giọng nói này lại chất chứa ý cười vô tận.
Thủy An Lạc giật mình nhìn người đàn ông đang từ từ đi ra từ phía sau đám phóng viên. Người này mặc một bộ vest trắng, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Lúc mọi người nhìn thấy anh ta, hầu như đều phát ra tiếng thở dài không rõ ý. Một người đàn ông đầu tóc gọn gàng, hai tròng mắt màu tím sẫm, da trắng như con gái, sống mũi cao cao, làn môi mỏng như lưỡi dao, vì hai mắt màu tím nên ánh lên sự mê hoặc đến dị thường.
Yêu nghiệt!
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Thủy An Lạc đối với anh ta!
...