...
Quốc tịch của anh vẫn là nước M, thế nên chuyện này buộc phải giải quyết.
Nhưng để làm cái này, buộc phải thông qua hiệp thương bên phía nước M của ba anh, đây là chuyện mà anh không muốn làm nhất.
Phong Phong đưa tay lên day trán. Sư Hạ Dương đã nói với anh như vậy, điều đó chứng tỏ là đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
***
Sư Hạ Dương lái xe, Kiều Nhã Nguyễn dựa vào ghế phụ nhìn ra bên ngoài.
“Đã có bổ nhiệm mới của các cô rồi, cô nhận chức Liên trưởng huấn luyện tân binh, vì dù gì cũng chưa từng dẫn binh nên phải bắt đầu từ cơ sở.” Theo lý mà nói, những Thiếu úy như cô làm cấp Phó đoàn cũng không thành vấn đề.
Kiều Nhã Nguyễn nghiêng mặt qua nhìn anh, “Dẫn dắt tân binh? Anh không sợ tôi làm không đến mấy ngày đã bị đuổi rồi à, còn giao lính mới cho tôi làm gì?”
“Đây cũng là vì muốn tranh thủ thời gian cho cô. Tới lúc đó nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, cô dẫn dắt tân binh cũng sẽ tranh thủ được thêm chút thời gian nữa.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, “Đây là ý kiến của tôi.”
Đây chính là vấn đề mà Kiều Nhã Nguyễn muốn hỏi, nếu như anh ta đã nói ra rồi, vậy cô cũng không cần phải hỏi nữa.
“Cảm ơn anh.” Kiều Nhã Nguyễn thật lòng cảm ơn.
“Quốc tịch của Phong Phong là một vấn đề lớn. Nước M gần đây đang trong cảnh đầu sóng ngọn gió. Mà con sóng này nói trắng ra cũng chính là do hai người khơi mào lên.”
“Thế nên đây gọi là báo ứng, trời xanh không tha cho ai đấy hả.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói, sóng là do họ gây ra, thế nên giờ có vấn đề rồi đây, Phong Phong không qua được cuộc thẩm tra chính trị rồi.
Sư Hạ Dương bật cười một tiếng. “Cũng đừng bi quan quá, chỉ cần Phong Phong xử lý tốt thủ tục di cư là ổn thôi.”
“Thế nên anh bảo tôi đi huấn luyện tân binh, chính là để tranh thủ thời gian cho anh ấy làm thủ tục di dân à? Dù sao thì nếu tôi đang dẫn dắt binh lính mới, người ở trên cũng không thể đột nhiên đuổi tôi đi được. Vì dù sao tân binh cũng sợ nhất là đổi người giữa đường mà hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi vỗ vỗ lên vai anh, “Anh đúng là đồ cáo già.”
Sử Hạ Dương chấp nhận cách gọi này của cô, sau đó đánh xe đỗ trước cổng viện, “Hôm nay xử lý cho xong chuyện riêng đi, mai cô sẽ phải tới báo danh ở chỗ tân binh rồi. Tới lúc đó cô sẽ bận lắm đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, lấy thuốc rồi cô phải về nhà một chuyến, sau đó còn phải quay lại quân doanh nữa.
Sư Hạ Dương nhìn Kiều Nhã Nguyễn vào trong rồi mới lái xe đi.
Tất cả mọi người trong quân doanh đều biết, mối quan hệ giữa họ không phải là mối quan hệ bình thường.
Thỉnh thoảng anh ta cũng nghĩ, Niệm Niệm thích cô ấy như vậy, anh ta có nên cố gắng một chút không.
Nhưng khi thật sự có suy nghĩ này, trong tâm trí của anh ta lại chỉ có hình bóng của Triệu Dương Dương. Vvì Kiều Nhã Nguyễn với anh ta có cùng phần ký ức liên quan tới Triệu Dương Dương, cho nên trời đã định họ không thể đến với nhau được.
Anh ta đối xử tốt với cô, suy cho cùng cũng là vì khi ấy cô đã từng giúp đỡ Triệu Dương Dương - Người vợ còn chưa được bước chân vào cửa nhà anh ta.
Kiều Nhã Nguyễn tới viện, đi tới phòng bệnh trước để xem thử hai cái người ăn cơm đến phát chán kia một cái, vừa thấy cô liền lườm nguýt.
Thủy An Lạc đã bắt đầu đi làm, thế nên lúc này đang mặc áo blouse trắng, ngồi cạnh giường đút cơm cho Sở Ninh Dực.
Kiều Nhã Nguyễn vào liền kéo ghế ngồi xuống, “Mày thay bộ đồ y tá vào chơi cosplay mê hoặc luôn được rồi đấy. Tay Sở tổng nhà mày vẫn động đậy được mà còn cần mày phải xúc cho ăn à?”
“Xì, mày không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, có giỏi thì cũng quấn quýt với Ảnh đế nhà mày đi xem nào.” Thủy An Lạc nói xong liền đặt bát xuống, sau đó hôn chóc một cái lên môi Sở Ninh Dực, thế là bị Kiều Nhã Nguyễn đạp cho một phát: “A, nó đá em.” Thủy An Lạc tủi thân mách.
Sở Ninh Dực cau mày, lạnh lùng liếc Kiều Nhã Nguyễn một cái, “Phong Tứ không thỏa mãn được cô nên cô chạy tới đây trút giận à?”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Thủy An Lạc: “...”
...