...
Sau khi vào phòng tắm, nghe thấy câu nói của Chị Tám, Sư Niệm khựng lại.
Làm sao Mạch Thụy có thể từ bỏ một cơ hội công kích cô tốt như vậy được?
“Ở thành phố A đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sư Niệm vừa đánh răng vừa hỏi.
“Sáng nay Popo tới nói với chị, Sở Thị khởi kiện Mạch Thụy với tội vu cáo. Trước mắt cô ta đã bị công ty quản lý cho dừng toàn bộ hoạt động rồi.” Chị Tám vẫn đứng dựa vào cửa nhìn Sư Niệm đánh răng.
Sư Niệm khựng lại, “Chuyện của Sở Lạc Nhất phải không?”
“Popo không nói, nhưng nghe nói tối qua Sở Lạc Duy đã gặp diễn viên đóng vai nam chính của "Công Tước". Sáng sớm nay David William đã yêu cầu hủy bỏ hợp đồng với đoàn phim, cũng có nghĩa là tất cả các cảnh có dính tới vai nam chính của bộ phim này phải quay lại từ đầu. Mà quan trọng nhất là, bây giờ Mạch Thụy bị khởi tố, tức là phải đổi cả nữ chính. Bộ phim "Công Tước" này đầu tư một khoản rất lớn vào nhân lực và vật lực trong thời kỳ đầu, lần này chắc lỗ to lắm đây.”
Sư Niệm đánh răng rửa mặt xong, Chị Tám gọi thợ trang điểm của cô vào trang điểm giúp cô.
Sư Niệm bước ra, ngồi xuống trước gương trang điểm, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại không hề có tin tức gì, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
“Sư công vẫn tàn nhẫn như mọi khi, khi tất cả mọi người nghĩ rằng sư công sẽ không tham gia vào chuyện này để tránh hiềm nghi thì thực ra sư công đang đợi thời cơ để “một mũi tên trúng hai đích”, làm như vậy, vừa tạo được cơ hội hòa hoãn cho chuyện của Sở Lạc Duy vừa đòi được công bằng cho chuyện của Sở Lạc Nhất, mà Mạch Thụy, lần này không chết cũng mất một lớp da.” Sư Niệm điềm đạm nói.
Những năm gần đây, Sở Ninh Dực chủ yếu xoay quanh Thủy An Lạc, cho dù không đi làm cũng sẽ theo Thủy An Lạc tới bệnh viện, dường như gây dựng giang sơn triều chính trong nhiều năm. Trong lúc yên ổn, mọi người quên mất rằng ông vua ấy giỏi giang cỡ nào, bắt đầu thò chiếc nanh vuốt rất càn quấy của mình ra mà không ngờ rằng, khi móng vuốt của họ vừa chạm tới con mồi, vừa hưởng thụ niềm vui của chiến thắng, ông vua già ấy đã ra tay chém hết nanh vuốt của những kẻ không biết điều rồi.
Họ chỉ biết rằng ông vua ấy đã xây dựng nên giang sơn mà không nghĩ rằng, tại sao một ông vua nhiều năm không quản triều chính mà giang sơn vẫn luôn yên ổn. Cho nên, những kẻ đó bị chém đứt nanh vuốt là xứng đáng.
“Ngoài Mạch Thụy không đủ chứng cứ nên vẫn bị giam giữ ra, còn lại mấy đơn vị truyền thông ban đầu đưa tin dữ dội nhất đã bị cưỡng chế ngừng hoạt động. Ông chủ và bốn mươi ba nhân viên khác của tòa soạn đầu tiên đưa tin Sở Lạc Nhất sao chép lần lượt bị phạt tù từ ba tháng tới năm năm, lý do là tội phạm kinh tế.” Chị Tám nói, lại một lần nữa thể hiện sự bái phục đối với ông chủ của mình.
“Tội phạm kinh tế?” Sư Niệm quay đầu lại nhìn Chị Tám, tội này to hơn tội vu cáo nhiều.
“Không sai, tội phạm kinh tế đó, tổng thể cổ phiếu của Sở Thị tháng trước đã giảm giá 0,1%, Boss yêu cầu luật sư nói rằng, việc cổ phiếu của Sở Thị giảm hoàn toàn do tin tức xấu về Sở Thị gây ra. Mà chính là những tin tức vu khống Sở Lạc Nhất sao chép không hề có chứng cứ đó, cho nên tòa soạn đưa tin đầu tiên được quy kết thành tội phạm kinh tế, bởi vì chỉ 0,1% này cũng gây ra một con số thiệt hại khổng lồ.” Chị Tám nói với vẻ kích động, như thể nếu như Sở Ninh Dực có ở đây, Chị Tám có thể quỳ gối xuống luôn.
Sư Niệm: “...”
Sư công dùng lý do này rất phù hợp, Sở Thị là doanh nghiệp nộp thuế nhiều, quan hệ của Sở Ninh Dực với người trong chính phủ luôn tốt đẹp, với lý do này có khi quốc gia cũng không tha cho họ.
Cho nên, tòa soạn đó đã mặc định là số nhọ rồi, bị phán quyết nặng hơn những kẻ khác nhiều.
...