...
Lawrence càng ngày càng kích động, có vẻ như nhất định phải hỏi rõ được vấn đề này.
“Mẹ ơi...” Bánh Bao Rau khẽ gọi, lúc này đã sắp khóc đến nơi.
“Ông Lawrence.” Sở Ninh Dực trầm giọng cất tiếng, sau đó anh đứng dậy chắn cho Thủy An Lạc và Bánh Bao Rau ở phía sau.
Bánh Bao Rau ngẩng lên, thấy bóng lưng cao lớn của ba, lúc này mặt nhóc mới dịu xuống một chút.
Tâm trạng của Lawrence cũng hòa hoãn đi ít nhiều, nhưng ông ta vẫn thở rất nặng nề, “Bất luận có thế nào, tôi cũng nhất định phải tìm được ông ta.”
“Lawrence, ba mươi năm qua ông chưa từng liên lạc gì với ba tôi, nhưng không lâu trước bỗng lại xuất hiện, chắc cũng là bởi vì người mà ông từng cứu đúng không.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng anh vẫn không cho Lawrence tiến lại gần hai mẹ con họ.
Bánh Bao Rau từ từ đưa tay ra, nắm lấy ống tay áo của ba, nắm rất chặt.
“Tôi đã quan sát ông ta mười tám năm rồi, đã mười tám năm tròn, rốt cuộc ông ta đang ở đâu?” Lawrence tức tối gắt lên.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, chẳng trách, chẳng trách Lawrence lại xuất hiện vào lúc này, vì chú Hạng bỗng đi mất. Điều đó cũng có nghĩa là ông ta đã không thể khống chế được chú ấy nữa, thế nên mới nghĩ kế tổ chức cuộc thi này, “mời” họ rơi vào bẫy.
Vì cô là học trò của chú Hạng, là học trò duy nhất của ông.
“Ông Lawrence, thầy của tôi không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, ông ấy nghiên cứu người chết chỉ là để sau này sẽ giảm bớt khả năng phán đoán sai bệnh, để những căn bệnh trí mạng sẽ giảm bớt mà thôi.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Ông ta có, tôi biết là ông ta có!” Lawrence như phát điên mà gào lên, “Chỉ cần cô nói cho tôi biết ông ta đang ở dâu, tôi có thể để các người đi ngay lập tức.”
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn đám người A Tam đang đứng trước cửa. Cô bất lực nghĩ, anh Sở muốn rời khỏi đây, chẳng lẽ lại không thể đi chắc?
Lawrence phát điên nhìn cô, như thể biết được ý cô, ông ta nhanh chóng vỗ tay, trước cửa lập tức có mười mấy tên cầm súng xông vào.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn đám người kia, lại càng bảo vệ Thủy An Lạc và Bánh Bao Rau chặt hơn.
A Tam không ngờ lại có một đám người khác nữa, vội vàng đưa theo người của mình đối đầu lại với bọn họ.
Sở Ninh Dực khẽ nhếch mép, “Ông Lawrence đây sợ tôi phản khán nên tìm người quen đưa tôi tới đây, đúng là nghĩ chu đáo thật.”
“Dù sao thì cậu cũng là Sở Ninh Dực, sao tôi có thể lơi là cảnh giác được. Đám người này đều là tử sĩ của tôi, bọn họ không phải là người trong giới, thế nên bọn họ cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ cậu cả. Sở Ninh Dực, tốt nhất là cậu nên hợp tác với tôi, nếu không...” Lawrence đang nói dở liền cầm súng dí thẳng vào đầu Thủy An Lạc, “Tôi cũng không dám bảo đảm các người có thể sống mà rời khỏi đây không đâu. Có lẽ cậu có thể, nhưng vợ và con trai cậu thì chưa chắc.”
Thủy An Lạc cảm nhận được áp lực trên đỉnh đầu. Cô không dám nhúc nhích nhìn Sở Ninh Dực, một tay đè đầu con trai vào ngực mình, không để thằng bè trông thấy cảnh tượng này.
“A Tam, buông súng xuống.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, anh ngoảnh lại nhìn Lawrence đã sắp phát điên lên kia, “Kể cả ông có giết chúng tôi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu, vì chúng tôi thật sự không biết giờ chú Hạng đang ở đâu cả.”
“Sở Ninh Dực, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi...” Lawrence nói rồi, bắt đầu lên cò.
Cả cơ thể Thủy An Lạc căng lên, cô không muốn đầu mình nở hoa đâu.
“Sắp đến buổi đấu giá đảo kim cương rồi, biết đâu người mà ông muốn tìm sẽ xuất hiện ở đó thì sao.” Hai tay để bên hông của Sở Ninh Dực siết chặt lại, có thể nhìn ra được là anh đang căng thẳng.
Lúc này, Thủy An Lạc lại bỗng cảm thấy không còn căng thẳng gì nữa.
...