Chương 1703: Công chúa delia [8]


...

“Ngài Sở, buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc tám giờ, đến mười hai giờ khuya thì di chúc sẽ có hiệu lực! Nhất định Quốc vương sẽ không bỏ qua, đảo Kim Cương cũng chỉ có thể trở lại trong tay Quốc vương!” Quản gia vội cầu khẩn nói.

Sở Ninh Dực nắm chặt bản di chúc trong tay, sau khi suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Nhưng đây cũng là một ý kiến hay, vừa lấy được khoản tiền gấp mấy chục lần đảo Kim Cương lại vẫn giữ được quyền sở hữu hòn đảo này! Quốc vương của các ông nghĩ hay thật đấy, tôi nghĩ tối mai nơi này sẽ rất náo nhiệt đây.”

Mà người nghĩ ra chủ ý này chắc chắn không phải chỉ có một mình Quốc vương.

Bạch Dạ Hàn, anh đã đánh giá thấp người anh em này của mình rồi.

Phong Phong ngẩng đầu lên: “Ý của cậu là, Quốc vương đã biết có kẻ sẽ ám sát những người ở đây tối mai?”

“Không phải, nếu bị ám sát thì ông ta sẽ không biết ăn nói thế nào, đây là trên biển, tôi nghĩ gặp phải mấy tên hải tặc cũng không phải lạ.” Sở Ninh Dực nói rồi quay sang nhìn vị Công chúa kia. Rõ ràng là người đã không còn sống nữa nhưng lại trông bình thản như thể đang say trong giấc ngủ.

Nhìn tuổi thì người này trông còn không lớn bằng Thủy An Lạc, lúc xảy ra chuyện, vị Công chúa này cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

“Đúng là cáo già.” Phong Phong hừ lạnh một tiếng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên rồi chậm rãi quan sát Phong Phong.

Phong Phong hơi ngẩn ra, tại sao Sở Đại lại dùng ánh mắt khinh bỉ này để nhìn anh chứ?

Sắc mặt của quản gia thoáng xẹt qua vẻ hoảng sợ: “Cầu xin ngài Sở hãy cứu lấy Công chúa của chúng tôi.”

Sở Ninh Dực giao di chúc cho ông ta, nói: “Xét theo tình hình bây giờ thì các ông không có bất cứ ưu thế nào. Công chúa điện hạ không tỉnh lại còn tiểu Hoàng tử thì không tìm được. Chưa nói đến chuyện tiểu Hoàng tử có con hay không, nếu Công chú Delia đã qua đời thì các ông cần gì phải giữ lại hòn đảo này?”

Lời này của anh ý là anh không định cứu người.

Thủy An Lạc ôm lấy Bánh Bao Rau bước lùi ra sau một bước, sau đó hơi nghiêng nghiêng đầu. Sở Ninh Dực nói vậy rất phù hợp với tính cách của anh, nói xong mấy câu thế này rồi mới chịu nói vào vấn đề chính. Nói theo cách của Thủy An Lạc thì đây chính là ví dụ điển hình cho sở thích làm màu không sợ xét đánh của anh Sở.

“Nhưng mà ngài Sở không sợ sao? Dù sao ngài cũng đã ở...” Quản gia sốt ruột nói.

“Nếu tôi muốn đi thì rất đơn giản!” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói: “Kẻ gây ra cục diện ngày hôm nay không phải ai khác mà chính là các người!” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy Bánh Bao Rau rồi vỗ nhè nhẹ sau lưng con trai vẫn đang ngọ nguậy không chịu ngủ yên: “Nếu như các ông sớm buông bỏ chấp niệm, rời khỏi hòn đảo Kim Cương này thì Quốc vương cũng sẽ không chọn dùng cách này để cướp nó, cũng sẽ không xảy ra những bi kịch sau này.”

“Đảo Kim Cương là do Tiên hoàng tặng cho Công chúa! Sao có thể bị cái loại tiểu nhân lòng lang dạ thú ấy cướp mất!” Quản gia kích động nói.

“Chung quy lại thì đây là chuyện nhà của người ta, hơn nữa dù là các người hay là vị Công chúa đã qua đời kia thì suốt ba mươi năm nay có tìm được đứa bé kia đâu! Là do các người cứ cố chấp lừa mình dối người mới dẫn đến bi kịch hôm nay!” Từng lời từng chữ của Sở Ninh Dực đều lạnh lẽo, không hề có chút tình cảm nào: “Hơn ai hết, các người biết rõ việc sẽ không tìm được đứa bé kia nhưng vẫn không chịu từ bỏ! Tài nguyên của đảo Kim Cương tuy phong phú nhưng xung quanh hòn đảo có rất nhiều xoáy nước cản trở, người bình thường khó mà tiến vào. Các người cũng không thể ra ngoài! Vậy nên suốt ba mươi năm nay các người vẫn luôn trông chờ Công chú Delia có thể tỉnh lại. Các người cho rằng chỉ cần bà ấy tỉnh lại thì mọi chuyện có thể giống như trước đây sao!”

Thủy An Lạc nhìn hai chân của lão quản gia đang run lẩy bẩy thì biết những điều mà Sở Ninh Dực nói đều là thật.

“Chính vì các người cứ cố chấp một cách ngu xuẩn cho nên mới hại biết bao người chôn cùng! Hiện tại nói hy vọng tôi có thể ngăn không cho Quốc vương bán đảo Kim Cương, lại còn cái gì mà muốn ngăn không cho Quốc vương có quyền sở hữu nó, tiện thể khiến nó vĩnh viễn thuộc về một người mãi mãi không tỉnh lại sao!” Sở Ninh Dực càng nói giọng anh càng lạnh hơn.

...