...
Thủy An Lạc: “...”
Sở Lạc Duy đặt đũa xuống ý bảo cậu đã ăn xong rồi, sau đó đứng dậy nói: “Thật sự rất tốt, mẹ nên lo lắng cho vị này thì hơn!” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người lên lầu.
“Này! Sở Lạc Duy! Chuyện đâu có liên quan gì đến em hả?” Sở Lạc Nhất lập tức kêu lên, nhưng Sở Lạc Duy đã đi lên lầu mất rồi.
Sở Lạc Duy không trả lời. Cậu định lên lầu gọi điện cho Kiều Vi Nhã để bảo cô qua đây một chuyến.
Sở Lạc Nhất tức giận nói xong lại tiếp tục quay đầu và cơm.
Sở Ninh Dực nhìn con gái của mình, nói: “Chuyện sao chép lần này con định giải quyết như thế nào?”
“Con thì sao cũng được.” Sở Lạc Nhất chẳng có chút hứng thú với chuyện này nên cũng không muốn biết.
Sở Ninh Dực hiểu chuyện này đã khiến con gái bị tổn thương. Anh cũng biết không thể lấy được một đáp án chính xác từ Sở Lạc Nhất nên đành ăn cơm tiếp.
Thủy An Lạc gắp thức ăn cho con gái: “Có dịp con nói chuyện này với ông ngoại của con một chút đi.”
“Dựa vào đâu mà con phải nói với ông ngoại chứ! Cô ta có phải cháu gái của ông ngoại đâu. Hơn nữa là do cô ta hãm hại con chứ đâu phải con hãm hại cô ta! Ông ngoại chỉ cần có một mình con là cháu gái thôi, không có người khác nữa đâu!” Sở Lạc Nhất kích động phản bác lại.
Thủy An Lạc nhíu mày: “Mẹ muốn con phải nói cho ông ngoại của con biết. Ông cũng có quyền được biết chuyện này!”
“Con không chịu!” Sở Lạc Nhất bướng bỉnh cãi lại, ý của mẹ cô là muốn cô kể chuyện này cho ông ngoại, cô không biết ngại sao?
Cô làm không nổi!
“Con...”
Sở Ninh Dực đè tay của Thủy An Lạc lại rồi nhìn Sở Lạc Nhất: “Được rồi, được rồi, con không nói thì ông ngoại con xem tin tức cũng biết thôi! Ý của mẹ con là nếu con tự nói thì có lẽ trong lòng ông ngoại của con sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Làm sao mà ông ngoại phải khó chịu ạ?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt đũa xuống: “Khi đó lúc mẹ của cô ta hãm hại mẹ con thì sao không nghĩ ông ngoại có cảm thấy buồn hay không? Hiện tại cô ta chạy tới hãm hãi con nữa. Dựa vào cái gì mà chúng ta cứ phải để cho người ta bắt nạt chứ?”
Sở Ninh Dực gật đầu, tỏ ý tán thành cách nói của con gái.
Thủy An Lạc nhìn cô: “Mẹ bảo con đi nói cho ông ngoại biết chứ không bảo con phải tha thứ cho con bé đó.”
“Nhưng rõ ràng là mẹ có ý đó!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng phản bác lại: “Mẹ xem cô ta như người thân, nhưng mà người ta còn không thèm nhận kia kìa!”
“Sở Lạc Nhất! Con...”
“Sở Lạc Nhất, con nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy hả?” Sở Ninh Dực trầm giọng mắng.
Sở Lạc Duy nghe thấy tiếng động liền đi xuống lầu, sau đó kéo Sở Lạc Nhất đi lên.
Thủy An Lạc thở dài một hơi rồi đặt đũa xuống, tựa vào lưng ghế không nói gì.
“Ôi trời ơi, làm cái gì vậy thế hả?” Thím Vu vừa mới đi ra ngoài về đã nghe được tiếng gây gổ. Bà chống gậy của mình gõ đùng đùng xuống mặt đất.
Thủy An Lạc thở dài, sau đó đứng dậy đỡ thím Vu ngồi xuống.
Thím Vu ngồi xuống rồi nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao đây? Con bé còn nhỏ, cháu tức giận với nó làm gì?”
Thủy An Lạc cũng không muốn cãi cọ với Sở Lạc Nhất, có điều đây là lần đầu tiên con gái chống đối cô cho nên cô thấy hơi tức giận mà thôi.
Sở Ninh Dực cũng đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên còn lại: “Việc này cũng không trách Bánh Bao Đậu được, con bé còn đang ức chế trong lòng. Em cũng bớt giận, chuyện này chẳng phải tự em đi nói với ba là xong rồi sao, đâu cần phải bắt con bé đi như thế. Em làm vậy nó có thể không hiểu nhầm được sao?”
“Cái chuyện tin tức đó hả? Thím thấy có lẽ Thủy lão gia đã biết từ lâu rồi, cũng đâu cần phải ép Bánh Bao Đậu đi nói lại một lần nữa chứ? Dù sao ba của cháu với Thủy An Kiều cũng có hai mươi năm làm ba con, vẫn còn tình cảm giữa ba với con gái. Ba của cháu cũng không thể mặc kệ được! Nhưng mà cháu cũng đâu thể vì việc này mà để Bánh Bao Đậu chịu thiệt thòi chứ?” Thím Vu vỗ vỗ lên tay Thủy An Lạc, nói: “Cháu làm mẹ nhưng cũng là một cô con gái, kẹp ở giữa thế này đúng là khó khăn, nhưng cũng đừng vì thế mà cáu giận với con.”
Sở Lạc Nhất bị Sở Lạc Duy kéo về phòng vẫn còn buồn bực. Cô thật sự không hiểu vì sao mẹ mình lại muốn làm như vậy nữa?
...