...
Long Man Ngân nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy con gái mình, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Tới dự hôn lễ của Lạc Vân trên cơ bản đều là đối tác làm ăn. Đối với kẻ học dốt như Thủy An Lạc, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì. Khi dẫn mẹ mình giao cho Lạc Vân xong, cô liền quay trở lại bên cạnh Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đón lấy bé ong mật nhà mình. Nhóc con kia đang hưng phấn kêu gào, bàn tay nhỏ bé còn chỉ về phía bà ngoại
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, tựa lên vai anh thở dài: "Mẹ em kết hôn, thế mà em lại cảm thấy mình như người ngoài vậy."
Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve gò má cô, đặt Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi mình.
Lý do Long Man Ngân xa cách Thủy An Lạc rất rõ ràng, bà ấy đang trốn Long gia.
"Bà ấy rất yêu em." Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô, tiện thể đặt một nụ hôn lên má cô.
Tiểu Bảo Bối thấy ba hôn mẹ, nhất thời dừng lại, mami là của con cơ mà.
Cho nên Tiểu Bảo Bối không chút suy nghĩ, trực tiếp quay sang đánh lên mặt ba mình.
Bàn tay nhỏ xíu, âm thanh cũng nhỏ xíu.
Thủy An Lạc một lần nữa rụt cổ lại. Sở Ninh Dực đen mặt nhìn cậu con trai trong lòng.
Đây là lần thứ mấy rồi? Sao Tiểu Thái tử suốt ngày ra tay với ba ruột của mình vậy.
Nhưng Tiểu Thái tử không hề biết mình đã làm sai, chỉ cần biết hôn mẹ của nhóc thì đều đáng đánh hết.
Tiểu Bảo Bối đánh xong ba mình, lại vươn tay đòi mẹ bế, nhóc phải chiếm lấy vòng tay của mami thôi.
Thủy An Lạc xấu hổ cười, vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối lập tức ôm lấy mặt mẹ mình, hôn bẹp một cái thật mạnh lên ngay chỗ mà Sở Ninh Dực vừa hôn.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn thằng nhóc xấu xa đang đắc ý nhìn mình, bên tai cũng vọng đến tiếng bàn tán của mọi người xung quanh.
"Nhìn kia, đó hình như là cô gái đi cùng với Lạc phu nhân ra ngoài đấy."
"Người ngồi bên cạnh cô ấy hình như là Sở Ninh Dực."
"Tò mò ghê, không biết quan hệ của cô ấy và Lạc phu nhân là thế nào nhỉ, nghe nói lần này Lạc phu nhân không cần phù dâu gì hết, lại chỉ khoác tay cô ấy bước ra, trông thân thiết lắm."
...
Những tiếng bàn tán như vậy vẫn lao xao mãi. Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang chơi với con trai, may mà cô ấy nghe không hiểu.
Nếu không chắc chắn cô sẽ biết, ở đây không có ai biết cô là con gái của Long Man Ngân cả, đến lúc đó, e là cô sẽ càng đau lòng hơn.
Khi họ tuyên thệ trước mặt mục sư. Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nhìn bà nói đồng ý, nhìn bà trao tay mình cho một người đàn ông khác mà không phải là ba mình.
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó giơ tay cô lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một cái.
Thủy An Lạc mỉm cười, ý bảo cô không sao.
"A... a..." Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người gạt gạt tay của ba mình ra, đây là tay mẹ của con cơ mà, là mẹ của con đấy!
Sở Ninh Dực nhíu mày, thằng nhóc này hôm nay điên rồi à?
Thủy An Lạc cũng nhìn về phía con trai. Hôm nay thằng bé rất không bình thường. Trước đây Sở Ninh Dực cũng nắm tay cô như vậy, nó đâu có thế đâu.
"Tiểu Bảo Bối, con làm sao vậy?" Thủy An Lạc nói xong, còn vươn tay sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Đâu có sốt đâu."
Sở Ninh Dực cũng vươn tay sờ lên đầu cậu nhóc một cái, hình như trẻ con lúc sinh bệnh sẽ quấn mẹ vô cùng, nhưng thân thể thằng nhóc này rõ ràng là rất ổn.
"Bé ong mật hôm nay mọc gai rồi phải không?" Thủy An Lạc nói, hôn một cái lên mặt Tiểu Bảo Bối, cô dâu và chú rể trước mặt đã trao nhẫn cho nhau xong.
Thủy An Lạc khẽ thở dài một tiếng: Mẹ, mẹ nhất định phải hạnh phúc đấy.
...