...
Lâm Thiến Thần run bắn cả người, cô ta nhìn về phía hai người vừa xuất hiện với ánh mắt khó hiểu.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại, gương mặt vốn đang phẫn nộ liền tươi cười trở lại, Sở tổng vĩ đại đã tới rồi.
Mặc Lộ Túc thì hơi gằm mặt xuống, lộ ra chút cay đắng.
Sở Ninh Dực dắt Thủy An Lạc chậm rãi bước tới, lúc đi ngang qua Mặc Lộ Túc liền nhã nhặn nói: "Vừa rồi cảm ơn lời của bác sĩ Mặc, nếu không mọi chuyện sẽ khó mà tiến triển thuận lợi được như vậy".
"Có thể giúp đỡ được Sở tổng là tốt rồi, tôi còn có việc, xin phép đi trước." Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc.
"Đàn anh..."
"Nếu bác sĩ Mặc đã có việc, vậy tôi cũng không giữ anh lại xem kịch nữa, dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà." Thấy Thủy An Lạc định nói với Mặc Lộ Túc gì đó, Sở Ninh Dực liền vươn tay ôm cô vào lòng, cắt ngang lời cô.
Sắc mặt Mặc Lộ Túc lại càng sa sầm xuống. Anh biết chuyện anh cần làm đã xong, logic của anh không phải không địch nổi mồm mép của Lâm Thiến Thần, chẳng qua anh muốn khiến Lâm Thiến Thần cảm thấy mình không phải là đối thủ của cô ta, đẩy thắng lợi của cô ta lên một tầng cao khác, như vậy thì Sở Ninh Dực mới có thể dễ dàng đẩy cô ta xuống với mức thương tổn cao nhất. Một người đàn ông như vậy, thực sự quá là kinh khủng.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn trái rồi lại nhìn phải, kiểu gì cũng thấy mùi dấm trên người Sở tổng vĩ đại đủ để át hết mùi thuốc khử trùng trong viện, vậy nên tốt nhất là cô cứ chạy theo đàn anh của mình thì hơn, dù sao ở đây cũng không cần có cô.
"Thế tao cũng đi trước đây, tên kia còn đang ốm vật ốm vờ ở nhà nữa." Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nhanh chóng chạy theo Mặc Lộ Túc ra ngoài.
Lâm Thiến Thần nhìn hai người bỏ đi, trong lòng bỗng chốc liền có ngàn vạn khả năng xẹt qua, sao Sở Ninh Dực lại bỗng xuất hiện ở đây? Mà anh ấy vừa nói vậy là có ý gì?
"Ninh Dực, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ là mình sao chép của nó à? Chỉ bởi vì nó là mẹ của Lạc Ninh thôi sao?" Lâm Thiến Thần cười lạnh thành tiếng, có điều giọng điệu lại mang theo vài phần ấm ức.
"Tôi không nghĩ là cô sao chép, mà sự thực là cô đã sao chép." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, quả nhiên cái tật độc miệng của anh không chỉ áp dụng với mình cô, nhưng nếu kẻ phải chịu đựng cái tính độc miệng đó là Lâm Thiến Thần thì cô rất thích một Sở Ninh Dực độc mồm độc miệng như vậy.
"Ninh Dực, cậu..." Lâm Thiến Thần thấy Sở Ninh Dực một lòng giúp đỡ Thủy An Lạc thì liền dời mục tiêu qua cô, "Thủy An Lạc, đây cũng là trò hề của cô phải không? Cô ỷ vào có con rồi muốn Sở Ninh Dực làm gì cho cô cũng được đấy à."
Nghe cái giọng the thé của Lâm Thiến Thần, Thủy An Lạc liền nhíu mày lại.
"Lâm Thiến Thần, đừng nghĩ ai cũng dơ bẩn như cô." Thủy An Lạc gằn giọng nói.
"Dơ bẩn?" Lâm Thiến Thần cười ha hả, ánh mắt nhìn Thủy An Lạc có thêm vài phần ác độc, cô ta dường như đã bất chấp tất cả, không thèm để ý đến đám đông xung quanh nữa, "Thủy An Lạc, mày nghĩ nếu không nhờ có Ninh Dực, mày có thể đặt chân được đến đây à? Thành tích kém, năng lực thực hành lại càng kém hơn, thậm chí mỗi lần thực nghiệm cũng không đạt yêu cầu, đừng có nghĩ người ta giữ lại chút sắc mặt cho mày, mày liền mở được cái phường nhuộm."
Thủy An Lạc bị Lâm Thiến Thần chửi một tràng, cơn tức lại bùng lên.
Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tay Thủy An Lạc, mười ngón đan chặt vào nhau, nhưng anh không nhìn cô mà nhìn về phía Lâm Thiến Thần đang tức giận châm chọc, "Nếu cô ấy muốn mở phường nhuộm, tất nhiên tôi sẽ chuẩn bị hết phẩm màu cho cô ấy."
Giọng nói của Sở Ninh Dực nhẹ bẫng nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng ý tứ của anh.
Thủy An Lạc chăm chú nhìn Sở Ninh Dực, trong lòng có chút hơi ấm từ từ lan tỏa.
"Lâm Thiến Thần, thành tích của tôi đúng là kém thật, nhưng tôi chưa từng muốn hại ai, không như cô, tự ý bán đứng tin tức của bệnh nhân chỉ để hãm hại tôi, cô thấy hay ho lắm đấy à?"
Chuyện lúc trước lại bị lôi ra, sắc mặt Lâm Thiến Thần càng thêm dữ tợn.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
...