Chương 1327: Lễ phục phù dâu [3]


...

Tiểu Bảo Bối hầm hừ mấy tiếng rồi lại quay phắt mặt đi, có đánh chết nhóc cũng không mặc, vàng như “cức” thế ai thèm mặc chứ.

Thủy An Lạc hưng phấn ngắm nghía bộ đồ, “Hồi còn nhỏ mẹ con cũng không có những bộ quần áo đáng yêu thế này đâu đấy.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Mẹ thích thì mẹ đi mà mặc, mẹ mặc đi, mẹ mặc đi!

Tiếc là nhóc không biết nói.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười, hoàn toàn có thể nắm bắt được suy nghĩ của con trai mình.

“Hôn lễ được chốt vào ngày mười lăm tháng sau, em nói với mẹ trước nhé, còn ba em chắc phải chờ ông hết bận thì mới có thể nhận tin của em được.” Nói rồi cô liền cầm điện thoại tìm số điện thoại của Long Man Ngân.

Sau khi tìm thấy số, Thủy An Lạc không gọi đi luôn, “Sao mẹ em lại mang họ Long nhỉ?” Theo lý mà nói, không phải con sinh ra đều theo họ ba sao?

Sở Ninh Dực nghĩ tới việc Long Nhược Sơ nói bị hai người đàn ông phụ tình, chắc vì thế nên bà không muốn con gái mình theo họ của người đàn ông đó.

Nghĩ thì cũng thấy tội Long Nhược Sơ, chỉ vì một đôi mắt tím mà bị giết mất con trai, rồi lại bị đuổi đi. Sau đó vì con gái có mắt tím nên lại bị người ta xem như yêu quái. Có lẽ hai lần đó Long Nhược Sơ cũng thật sự muốn sống như một người bình thường. Tiếc là, bà ta lại không gặp được người tử tế, khiến bà ta không thể tin việc trên đời này sẽ có người chịu chấp nhận đôi mắt tím của mình mà đứng ra bảo vệ họ nữa.

Mắt tím, không giống như mắt xanh bình thường. Nó cao quý xen lẫn chút huyền bí, cũng chính là mắt rồng trong truyền thuyết, thế nên cũng không có nhiều người có thể chấp nhận được chuyện đó.

“Chắc vì gã đàn ông kia không đáng để bà ta cho con gái mình đặt họ theo.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

“Sở Ninh Dực, anh nói thật đi, có phải đôi mắt này của em đáng sợ lắm có đúng không.” Thủy An Lạc thỏ thẻ nói.

“Nói linh tinh cái gì thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày, anh cũng đâu phải là hai gã đàn ông mà Long Nhược Sơ để ý tới đâu, “Mắt em đẹp hơn Long Nhược Sơ nhiều.”

“Hừ, là ba mẹ em có mắt nhìn người thôi. Nếu không phải kỳ nghỉ hè năm nhất ba mẹ em đưa em tới gặp anh, nói không chừng chắc em đã thật sự thích đàn anh rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Anh phát hiện, càng ngày em càng chán sống rồi thì phải.”

Ặc...

Lúc Thủy An Lạc kịp ý thức được lời mình vừa nói vội sửa miệng, “Nói nhầm, nói nhầm, anh phải tin là em nói nhầm chứ.”

Sao tự dưng lại nhắc tới đàn anh làm gì vậy trời!

Đây là chuyện mà Sở tổng nhỏ mọn chấp nhặt nhất đấy.

Xe vừa về đến, Sở Ninh Dực đỗ xe lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang buồn ngủ ngồi trong ghế trẻ em, anh mỉm cười xuống xe rồi bế con ra.

Tiểu Bảo Bối vươn tay ôm lấy cổ ba, rúc trong lòng ba một lúc rồi cũng tỉnh táo lại.

Thủy An Lạc xách túi quần áo và balo đựng đồ của Tiểu Bảo Bối lên nhà.

Lúc đang chờ thang máy, Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc một cái: “Không phải là muốn gọi điện thoại sao?”

Thủy An Lạc: “...”

Hình như là thế, sao cô lại quên được nhỉ?

“Người ta nói một lần mang thai ngớ ngẩn ba năm. Ba năm ngáo ngơ của em hình như vẫn chưa hết thì phải.” Sở Ninh Dực cười nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, không thèm đáp lại.

Lúc hai người về đến nhà thì không thấy thím Vu đâu cả, chắc giờ đang ra ngoài đi chợ.

Thủy An Lạc đặt đồ xuống. Sở Ninh Dực cũng thả Tiểu Bảo Bối xuống. Tiểu Bảo Bối loạng choạng đi tìm đồ chơi của mình, cũng không quấy đòi ba mẹ chơi cùng nữa.

“Vẫn không gọi à?” Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, hỏi.

...