Chương 3620: Tống kha [2]


...

Cơn tức của Sở Lạc Duy lần này là vì thời gian trước Sở Thị cũng có bài báo đưa tin về Cố Tỉ Thành, mà Sở Lạc Duy chỉ vừa mới biết chuyện này.

Sở Thị luôn luôn chỉ đưa những tin tức có căn cứ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất cho việc vì sao mà Sở Thị có thể đứng vững ở giới truyền thông nhiều năm như vậy.

Nhưng lần này Sở Thị lại đưa tin về Cố Tỉ Thành.

Mà Cố Tỉ Thành là ai? Đó chính là con rể của chủ tịch Sở Thị, là em rể của tổng giám đốc Sở Thị, là chồng của thiên kim Sở Thị!

Cái này gọi là lũ lớn trối cả miếu Long Vương đó sao?

Mà lúc trước tin này đều được đăng lên trang nhất của Sở Thị, cũng không biết đám người kia đem bản thảo tin tức xào xáo lại như thế nào mà khiến chuyện này còn bị đóng dấu cái tên của Sở Thị.

Cho nên lần này Sở tổng luôn mang cái danh “sống chết mặc bay” cũng phải nổi giận, mà còn nổi giận cực lớn.

Kiều Vị Nhã với Tiểu Mễ len lén đứng ngoài cửa một lúc lâu, đại khái cũng nghe rõ ràng.

“Ai là người duyệt tin tức mấy ngày trước vậy?” Kiều Vi Nhã nhỏ giọng hỏi.

“Là Lão Trương đó! Lần đầy tin tức toàn do Lão Trương duyệt thôi, dám duyệt cái tin này chẳng lẽ lão Trương bị

mắc chứng lẫn của người già rồi sao?” Tiểu Mễ cũng nhỏ giọng nói: “Nói gì thì nói cũng đâu thể duyệt tin tức liên quan đến ai kia chứ, lại còn tin tức chưa được xác nhận đã đăng thì chẳng phải là muốn chết rồi sao?”

Kiều Vi Nhã cũng công nhận lão Trương này chán sống rồi: “Nhưng mà muốn đưa tin tức cũng phải qua mười mấy người duyệt! Chẳng lẽ không một ai cho rằng cái tin này không thể đăng sao?”

“Đúng là phải qua tay nhiều người, nhưng lão Trương là người cuối cùng! Chị cảm thấy lần này phòng tin tức gặp nạn rồi, có vẻ như Tổng giám đốc muốn đập luôn cả phòng đó rồi.” Tiểu Mễ đưa tay lên xoa xoa cằm, để Kiểu Vi Nhã nhìn sang.

Nhìn kỹ thì có vẻ như Sở Lạc Duy đang có suy nghĩ này thật.

“Chuyện này qua tay những ai? Tự đứng ra cho tôi, có mấy lời đừng để tôi nói đến lần thứ hai!” Sở Lạc Duy tức giận nói.

Sở Vi dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn tình hình dầu sôi lửa bỏng bên trong. Quả thật anh hoàn toàn không có ý định đi giảng hòa chuyện này.

Dù sao nếu để đại tiểu thư trở về thì chuyện không chỉ đơn giản là từ chức đầu.

Kiều Vị Nhã đi qua, dựa vào vách tường bên cạnh anh: “Vị kia bị làm sao thế này? Biết để ý đến em rể từ lúc nào the?”

“Việc này còn phải hỏi em đó, gần đây em làm gì chọc giận cậu ấy à, cứ y như đàn ông mà cũng có “ông cậu” ghẻ thăm vậy!” Sở Vị liếc mắt nhìn Kiều Vị Nhã một cái rồi lại nhìn vào bên trong: “Hôm qua em đi làm cái gì mà không về nhà cùng cậu ấy?”

“Đi làm giúp Bánh Bao Đậu vài chuyện, đằng nào cậu ta đã tan tầm đâu!” Kiều Vị Nhã có chút chột dạ nói.

Quả thật hôm qua cô cố ý không gọi Sở Lạc Duy đi cùng.

Có một số việc cô muốn tự mình nghĩ cho rõ ràng, dường như khoảng cách giữa cô và Sở Lạc Duy ngày càng lớn hơn, lớn đến mức nó đã biến thành một cái hố rất sâu, mà cô lại chẳng thể nào vượt qua được cái hố đó.

Thế nên Kiều Vi Nhã phải dừng bước lại để nghĩ cho thật kỹ, nếu không bước qua được cô sẽ phải tìm một con đường khác để đi qua.

Sở Vi như cười như không nhìn Kiều Vị Nhã.

Kiều Vị Nhã liếc mắt nhìn anh một cái. Ngay lúc Sở Lạc Duy muốn đập đồ thì cô vội vàng lớn tiếng hô lên: “Bỏ cái cốc của tôi ra!!!”

Tiếng kêu động trời của Kiều Vi Nhã vang lên khiến toàn bộ nhân sự của phòng tin tức giật mình, thế nhưng bên cạnh đó là cảm giác được cứu rỗi.

Dù Sao Kiều Vị Nhã tới thì cũng có nghĩa là cứu tinh của bọn họ tới rồi.

Mà cái cốc đang bị Sở Lạc Duy giơ lên đã được Kiều Vi Nhã nhảy qua, cướp lấy.

...