...
Đó là sự xấu hổ và mất mặt không thể nói ra được.
Cô ngã ngay trước mặt người mình thích, hơn nữa còn tạo ra động tĩnh kinh động trời đất kia.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy ở trên tầng nghe thấy động tĩnh đó vội vàng chạy ra. Thấy Triệu Hân Hân nằm sấp trên cầu thang, Kiều Vi Nhã muốn xuống đỡ lên, nhưng đột nhiên bị Sở Lạc Duy kéo vào phòng.
“Cậu làm gì thế? Không thấy Hân Mập bị ngã à?” Kiều Vị Nhã hất tay Sở Lạc Duy ra, mắng to.
“Bây giờ cậu qua đó làm gì? Cậu không thấy Triệu Hân Hân rất bối rối sao? Vốn dĩ cô ấy đã tự ti vì cân nặng của mình rồi, giờ xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ hy vọng được ở một mình.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Kiều Vi Nhã nghe lời cậu nói, thấy cũng có lý, “Nhưng cô ấy ngã trước mặt Sở Vi, nhất định sẽ càng thấy lúng túng hơn.”
Kiều Vị Nhã nói rồi khi ấy mới thực sự thấy thương Triệu Hân Hân.
Ai cũng muốn mình thật đẹp trước mặt người mình thích, tất nhiên Kiểu Vi Nhã là một ngoại lệ, có thể bỏ qua không cần nhắc tới.
Nhưng bây giờ Triệu Hân Hân như vậy, vốn dĩ cô ấy đã tự ti lắm rồi, bây giờ mà nghĩ tới chắc sẽ càng không muốn gặp Sở Vị nữa.
Mà Sở Vi ở dưới tổng vốn dĩ đã dợm bước, nhưng cậu nhanh chóng dừng lại, không nói câu gì mà trực tiếp quay lưng đi.
Triệu Hân Hân cảm thấy ngượng vô cùng. Dù sao người phía sau cũng là người cô thích, cho nên Triệu Hân Hân nhanh chóng chống cơ thể mập mạp của mình đứng dậy, sau đó lí nhí cảm ơn, “Cảm ơn cậu.” Cảm ơn cậu đã không khiến cô lúng túng hơn, cũng cảm ơn cậu đã cho cô một câu trả lời.
Triệu Hân Hân không phải người mặt dày quấn riết lấy người ta, cũng không phải người tiêu cực đến mức treo cổ trên cây, cho nên người ta không thích cô, còn cho cô một đáp án rõ ràng, cô sẽ không tiếp tục quấy rầy nữa, thậm chí có thể thử thích người khác.
Nhưng trước mắt, việc cô cần làm là giảm cân, giảm cân vì chính mình!
Đợi Triệu Hân Hân lên tầng rồi, Sở Vi mới hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn về phía cầu thang không còn ai ở đó.
Họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, do có quan hệ tốt với Kiều Vị Nhã nên Triệu Hân Hân cũng chơi cùng họ, cho nên cũng coi như thanh mai trúc mã. Tiếc rằng, không phải tất cả thanh mai trúc mã đều là tình yêu, không phải tất cả thanh mai trúc mã đều như Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã, hoặc Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt.
Ít nhất, hiện tại, cậu vẫn chưa muốn động đến thứ như tình cảm nam nữ, nếu không, Triệu Hân Hân thực sự là một sự lựa chọn không tối, tuy rằng hơi mập, nhưng rất đáng yêu!
Sau khi Triệu Hân Hân quay về, Kiều Vi Nhã lập tức đi tìm cô. Sở Lạc Duy thì xuống tầng nhìn người ở bên dưới.
“Cậu định thanh tâm quả dục đến mức muốn đi tu luôn đấy à?” Sở Lạc Duy nhoài người trên lan can nhìn Sở Vi.
Sở Vi bật cười, quay đầu nhìn cậu rồi nói, “Cậu nghĩ nhiều quá, chẳng qua trước mắt tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện tình cảm thôi. Sức khỏe bà nội không tốt, lúc rảnh rỗi có thời gian yêu đương chi bằng tôi về thăm bà còn hơn.”
“Bớt lấy bà nội ra làm bia đỡ đạn đi, nếu cậu gặp được đúng người rồi làm sao còn nhớ tới bà nội được?” Sở Lạc Duy nói, “Nói trắng ra, cậu cảm thấy Triệu Hân Hân xấu chứ gì.”
“Nói linh tinh, tôi là người nông cạn thế hả?” Sở Vị bực mình.
“Được rồi, có thằng con trai nào không nông cạn đầu, có thể rước được người đẹp, ai muốn lấy vợ xấu chứ?” Sở Lạc Duy nói xong đi xuống, “Triệu Hân Hân hơi mập, nhưng tôi thấy trong cũng được mà.”
“Sao hôm nay cậu nhiều chuyện quá vậy?” Sở Vị nheo mắt nhìn Sở Lạc Duy. Hôm nay người này thực sự không bình thường một chút nào.
...