...
An Hinh Duyệt nhìn chiếc áo trong tay mình, tức mình treo lại lên mắc, cũng không ra làm sao cả, mắt chọn đồ của cô sao có thể giống người khác chứ, nhất là khi người đó còn là con đường phát triển khác mà bà nội chọn cho cô.
Sở Lạc Ninh nhìn thấy động tác của cô, tâm trạng bỗng vui vẻ hơn nhiều.
Không có thứ gì quan trọng hơn sự để tâm của cô.
“Miên Miên qua đây, để bà nội giới thiệu cho con.” Bà nội An vẫy tay bảo cháu gái qua đó.
An Hinh Duyệt cúi đầu, mặt mũi có vẻ không vui.
Sở Lạc Ninh nắm tay cô, dẫn cô qua đó.
“Chào anh, tôi là Sở Lạc Ninh.”
“Đây là chồng chưa cưới của tôi, sắp cưới rồi.” An Hinh Duyệt vội vàng bổ sung thêm một câu.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, tâm trạng càng tốt hơn.
“Lâm Phong.” Người đàn ông đó bắt tay với Sở Lạc Ninh, nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Em là Miên Miên phải không, lúc trước ở nước ngoài anh thường nghe ba mẹ nhắc tới em.”
Sở Lạc Ninh hơi cụp mắt, che giấu vẻ dị thường trong ánh mắt.
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
“Ông bà ơi, ông bà có khách, vậy con và Lạc Ninh đi trước nhé.” An Hinh Duyệt nói rồi kéo tay Sở Lạc Ninh định rời đi.
“Miên Miên.” Bà An nhíu mày gọi cô lại.
“Bà nội, chuyện này là...”
“Nếu đã khách của ông bà, chúng ta cũng không thể đi trước được.” Sở Lạc Ninh nắm chặt tay An Hinh Duyệt, mỉm cười nói, “Chi bằng chúng ta làm chủ, mời anh Lâm cùng ăn cơm trưa.”
Ông An nhìn Sở Lạc Ninh với vẻ hài lòng. Ông đang muốn xem xem Sở Lạc Ninh có đi hay không.
Cho nên, không hổ là con trai của Sở Ninh Dực.
Mãi mãi không biết sẽ làm ra chuyện gì và vào lúc nào.
Lâm Phong cũng không phản đối, chỉ lên tiếng cảm ơn.
“Tôi biết một nhà hàng không tệ ở dưới tầng, chúng ta tới đó nhé.” Sở Lạc Ninh nói rồi cúi đầu nhìn An Hinh Duyệt, “Em đi lấy đồ giúp bà nội đi.”
“Vâng.”
An Hinh Duyệt có phần trách cứ bà nội, cho nên trông cô cứ ủ rũ không vui suốt.
“Anh Lâm, mời anh.” Sở Lạc Ninh nói, tự giác bước tới đỡ ông An lên.
Nhà hàng dưới tầng lúc này không đông lắm, cho nên họ nhanh chóng được xếp chỗ ngồi.
Ông An và bà An ngồi một bên, Lâm Phong ngồi ở bên khác, Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt ngồi cùng nhau. Sở Lạc Ninh ngồi ở bên đưa thức ăn lên. Lâm Phong nhìn thấy cảnh ấy, khẽ nhếch môi.
Người đàn ông này vừa bảo vệ được An Hinh Duyệt, cũng đồng thời chăm lo cho tất cả mọi người.
Sở Lạc Ninh đưa thực đơn cho ông bà An rồi nói chuyện với Lâm Phong, hai người nói rất hợp, gần như không hề có lúc nào bối rối. An Hinh Duyệt ngồi bên cạnh Sở Lạc Ninh, thỉnh thoảng rót nước vào cốc cho anh.
Ăn xong một bữa cơm, khi An Hinh Duyệt còn không hay biết, Sở Lạc Ninh đã biến tình địch thành bạn bè một cách hoàn hảo, hơn nữa còn là dạng bạn tâm đầu ý hợp.
Cho nên, trong tiếng cười của ông An, sắc mặt của bà An càng khó coi hơn.
Một hàng người đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Phong quay đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Có thời gian thì ra ngoài tán gẫu nhé. Gần đây tôi đang bận một vụ án lớn, đợi tôi xong việc sẽ qua chỗ quân doanh của cậu xem sao, chắc cậu sẽ hoan nghênh tôi chứ.”
“Tất nhiên, bất cứ lúc nào.” Sở Lạc Ninh bắt tay Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn về phía ông bà An, “Ông, bà, hôm nay con xin phép đi trước, hôm khác sẽ đến nhà thăm ông bà ạ.” Lâm Phong nói rồi nhìn về phía An Hinh Duyệt, “Không cần có địch ý với anh như vậy, so với em, có lẽ anh có hứng thú với chồng sắp cưới của em hơn đấy.” Lâm Phong nói rồi quay người đi thẳng.
An Hinh Duyệt đờ đẫn, anh ta... anh ta có ý gì vậy?
...