...
Tân Nhạc đứng ở đầu gió, từng cơn gió lạnh buốt đánh vào mặt đau đến thấu xương.
Cô từ từ ngồi xuống rồi cẩn thận chạm vào bia mộ kia.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bia mộ của đứa bé đáng thương ấy sau khi nó qua đời. Ở bệnh viện những đứa bé như này sẽ được xử lý đặc biệt, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ Mặc Lộ Túc sẽ lập một cái bia mộ cho đứa nhỏ cả.
Tân Nhạc bật khóc, lần đầu tiên cô khóc sau khi đứa con đáng thương của cô mất, thậm chí lúc biết tin đứa bé nằm bên ngoài tử cung, cô cũng không khóc đến mức này.
Mặc Lộ Túc ngồi xổm cạnh cô, nhìn cô gái đang ôm chầm lấy bia mộ rồi từ từ ôm lấy bả vai của cô.
Vị trí bên trái mẹ của anh vốn giữ lại cho Mặc Doãn, thế như khi ấy anh đã cứng rắn giật lấy mảnh đất này lại từ ba mình, chỉ vì muốn đứa bé này có thể ở bên mẹ anh.
Tân Nhạc khóc rất lâu, khóc đến mức gần như ngất đi.
Mặc Lộ Túc không nói lời nào với cô, chỉ ở bên cạnh nhìn cô khóc, cùng cô khóc thương cho đứa bé còn chẳng có cơ hội cất tiếng khóc đầu tiên trong đời.
Lúc hai người họ quay về xe đã là giữa trưa. Tân Nhạc tựa vào ghế ngồi, cả người thất thần như linh hồn đã bay mất chỉ còn một môi mắt sưng đỏ.
Mặc Lộ Túc nắm lấy tay lái rồi khẽ liếc nhìn Tân Nhạc đang ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu.
“Sao không nói cho tôi biết?” Tân Nhạc đột nhiên lên tiếng, thanh âm của cô nhẹ bẫng như nó bay tới từ một nơi xa xôi, còn mang theo một chút khàn khàn.
Ngón tay của Mặc Lộ Túc siết chặt lại: “Sau khi rời khỏi anh, em sống rất tốt, anh nghĩ không nên tiếp tục quấy rầy em nữa.”
Tân Nhạc khẽ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lại men theo khóe mắt trượt xuống, thế nhưng cô không nhịn được lại muốn cười. Nếu đã không muốn quầy rầy cô thì tại sao ngày Tết âm lịch hôm đó anh ta còn đến tìm cô?
“Tân Nhạc, anh...”
“Có lẽ tôi thực sự đã sai rồi.” Tân Nhạc mệt mỏi bật thốt ra một câu, sau đó nằm xuống băng ghế, co người lại.
Mặc Lộ Túc muốn nói gì đó, thế nhưng hé miệng một hồi cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào, sau đó anh liền nổ máy rời đi.
***
Quân đội, thiên đường của những đứa nhỏ.
Không ít người vợ lính mang theo con cái về nhà ông bà mừng năm mới, cho nên những đứa trẻ ở lại có thể vui chơi thỏa thích như trong sân chơi của tụi nhỏ.
Thủy An Lạc ghét thời tiết quá lạnh cho nên trốn ở nhà xem tivi với Kiều Nhã Nguyễn. Phong Phong với Sở Ninh Dực thì ở dưới lầu trông nom lũ nhỏ chơi đùa.
Đám trẻ con đang chơi đắp người tuyết. Thủy An Lạc ngồi ở tầng năm vẫn có thể nghe tiếng kêu đầy hưng phấn của con gái nhà mình cùng Tiểu Bất Điểm, cũng chẳng biết đang chơi cái gì mà điên cuồng được đến mức đó.
Tiểu Bảo Bối với Bánh Bao Rau đang hợp sức làm một người tuyết cực to. Bánh Bao Rau cự tuyệt cho hai bé gái đến gần sản phẩm của mình, nếu không thì chắc chắn sẽ hủy diệt toàn bộ công sức của nhóc mất.
Tiểu Bảo Bối cưới lớn chạy đi tìm cành cây, thậm chí còn chạy về nhà tìm mẹ đòi một củ cà rốt, và một quả ớt đo đỏ.
Thủy An Lạc tiện tay ném cho con trai thêm hai quả nho. Tiểu Bảo Bối hưng phấn nhận lấy rồi lại lạch bạch chạy xuống lầu.
Sau khi xuống tới nơi Tiểu Bảo Bối lục túi quần của mình rồi đem cà rốt với ớt giao cho Bánh Bao Rau, sau đó lại cầm nho đi làm mắt cho người tuyết.
Đợi tới khi người tuyết hoàn thành thì hai anh em liền sung sướng đập tay với nhau.
“Chát!”
Hai anh em vừa mới đập tay vào nhau thì đầu của người tuyết bất ngờ rơi bộp xuống đất. Chẳng biết Tiểu Bất Điểm đã chạy tới phía sau người tuyết từ lúc nào đang vung cái tay nhỏ bé đầy tà ác của mình. Bé con cười híp mắt nhìn hai anh em họ.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Không hiểu sao tự dưng muốn bóp chết bé con này thế nhỉ, không nhịn được sức mạnh hồng hoang trong lòng mình thì sao.
“Này mập! Cậu làm cái gì thế hả?” Bánh Bao Rau không phải anh trai của mình, đối với Tiểu Bất Điểm thì đừng nói sức mạnh hồng hoang mà ngay cả thần lực Bàn Cổ khai thiên lập địa lưu lại nhóc cũng không kiềm chế nổi đâu.
...