...
Bên dưới tòa nhà có một siêu thị.
Sở Vi đút tay trong túi quần, nhìn cô gái đang đẩy xe đồ đi đằng trước, hơi nheo mắt lại.
Ba năm không gặp, cô đã thay đổi đến độ khiến người ta líu lưỡi.
Cô gái mập mạp trước kia giờ nhìn lại đã khiến người ta thấy khó mà tin được, mỗi cử động đã không còn vẻ ngây ngô đáng yêu như trước nữa, trái lại có vài phần mê người.
Triệu Hân Hân muốn mua rất nhiều thứ, đồ dùng hằng ngày hầu như mua mới toàn bộ. Hơn nữa Sở Vi mới về nhà ở, rất ít khi nấu nướng cho nên tủ lạnh gần như trống không. Cô còn muốn mua ít nguyên liệu nấu ăn về.
Cho nên, chiếc xe chở hàng nhanh chóng được đầy ắp.
Sở Vi bước qua nhìn, vươn tay cầm lấy một chai dầu gội đầu, nhìn phía dưới còn có chừng bảy chai nữa, “Cậu mua về uống à?”
Triệu Hân Hân: “...”
“Cậu có ham mê đó à, thế để tôi lấy thêm mấy chai nữa cho cậu nhé?” Triệu Hân Hân nói, giật lấy chai dầu gội đầu khỏi tay Sở Vi, “Tôi thích tích trữ đồ cậu cũng có ý kiến?”
“Nhắc nhở thật lòng, nó sẽ hết hạn đấy.” Sở Vi nheo mắt nhìn chiếc xe đầy đồ, anh thừa nhận, cô gái này thật sự rất thích tích trữ đồ.
“Chị đây có tiền.” Triệu Hân Hân nói, đẩy xe mua hàng đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Sở Vi: “...”
Cô gái có tiền bốc đồng này.
Sở Vi tiếp tục đi theo sau cô, cũng không hiểu tại sao mình cứ phải đi theo cô ấy, chỉ cảm thấy cứ đi thế này cũng không thấy bài xích lắm.
Đúng rồi, với cái tay mảnh khảnh kia của cô nhất định không nhấc nổi cái gì, còn anh lại là một người ga-lăng.
Triệu Hân Hân mua xong, có đến tận bốn cái túi to đùng.
Sở Vi nheo mắt, phụ nữ mua đồ thực sự rất kinh khủng.
Triệu Hân Hân lại chẳng buồn để ý, xách túi lên định đi.
Sở Vi bước qua cầm lấy hai chiếc túi lớn nhất, “Ở Mỹ cậu giảm béo à, hay là tập lên cơ? Có phải phụ nữ không thế?”
Triệu Hân Hân đứng ở cửa siêu thị, chớp mắt nhìn hai chiếc túi dưới chân phần lớn là giấy vệ sinh các thứ, lại nhìn người đàn ông đã bước đi xa đằng trước.
Suy nghĩ một lúc, cô xách túi đuổi theo, “Này, Sở Vi, cậu vẫn ga-lăng như trước nhỉ.”
“Biết vậy là tốt rồi, cậu nói xem, cậu giảm béo thành như vậy, tay chân mảnh khảnh có gì hay, không sợ gãy mất à.” Sở Vi nói, tiếp tục liếc dáng người của cô một cái.
Ừm...
Kỳ thực cũng rất đẹp.
Sắc mặt Triệu Hân Hân thoáng thay đổi, trước khi Sở Vi bước vào thang máy liên nhấc chân, vốn định đạp cho một phát, ai ngờ Sở Vi lại đột nhiên quay lại. Triệu Hân Hân dứt khoát hạ bàn chân còn đang xỏ dép của mình xuống, đi vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Vi “hờ” một tiếng, sau đó nhấn thang máy xuống tầng trệt.
“Cậu đến công ty của ba cậu à?” Sở Vi tựa vào thang máy, nhìn Triệu Hân Hân đang đứng bên kia.
Triệu Hân Hân hơi rũ mắt, nghe thấy cậu nói vậy mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn một cái, “Gọi Triệu tổng.”
Sở Vi chép miệng hai tiếng, “Triệu tổng, cậu nhảy dù xuống, không sợ dân chúng không phục à?” Trước đây Sở Lạc Duy và anh cũng nhảy dù nên anh hiểu cảm giác bị bài xích này.
Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sở tổng có gì chỉ dạy?”
Triệu Hân Hân vừa dứt lời, thang máy đã tới nơi. Sở Vi rất dứt khoát đi ra ngoài, không nói gì thêm.
Không phải Sở Vi không muốn giúp cô, chỉ không hiểu tại sao lại nghĩ giờ không thể giúp cô ấy được, về phần tại sao, anh cũng không nói rõ nổi.
Triệu Hân Hân tức giận nhìn theo bóng lưng Sở Vi, cái tên này thật đáng ghét!
...