...
Dù gì, cũng hiếm lắm mới thấy được cảnh Sở Ninh Dực căng thẳng mà.
Lần trước lúc anh căng thẳng là vì hai nhóc Bánh Bao ra đời. Khi ấy, anh hồi hộp đến mức tay toát đầy mồ hôi lạnh, còn lo lắng hơn cả cô.
“Đảo kim cương?” Tâm trạng của Lawrence cũng dịu xuống.
Thủy An Lạc nghĩ, chắc ông già này thần kinh cũng không được bình thường rồi.
“Ông cũng biết đấy, tôi muốn đi thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể đưa vợ con tôi theo được, thế nên tôi không việc gì phải lừa ông hết.” Sở Ninh Dực trấn an cho bản thân bình tĩnh lại.
Tất nhiên đây là lời nói thật, anh muốn đi, không thành vấn đề, đưa Thủy An Lạc theo cùng, có lẽ cũng được, nhưng giờ còn có cả Bánh Bao Rau nữa, đây chính là một vấn đề lớn.
Thủy An Lạc khẽ bặm môi, cô cảm nhận được khẩu súng đang từ từ rời khỏi mình, lúc này người cô mới thả lỏng hẳn được.
“Chuyện ở đảo kim cương cậu biết được bao nhiêu?” Lawrence cất súng đi, thừa nhận sự thật anh không thể đi được.
Sở Ninh Dực lại kéo hai mẹ con ra đằng sau, “Không nhiều không ít, vừa đủ dùng thôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng cất tiếng, “Một khi đảo kim cương bị bán đi, như vậy thì di chúc của công chúa Delia năm đó cũng sẽ được công bố.” Lúc nhắc tới công chúa Delia, Sở Ninh Dực còn cố tình nói chậm lại, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Lawrence khẽ biến.
“Cậu biết chuyện di chúc?” Lawrence kinh ngạc.
“Vừa biết, lịch sử nước M cũng không phải ít chuyện, vừa hay tôi cũng biết được chuyện của công chúa Delia.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Nhưng không có nhiều người ngoài biết được chuyện công chúa Delia có để lại di chúc.
Thế nên ông ta đang nghi ngờ, nghi ngờ về lời nói của Sở Ninh Dực.
“Họ muốn bán đấu giá đảo kim cương, nghĩ đơn giản quá rồi, ước hẹn ba mươi năm trước còn chưa có, đảo kim cương vẫn là của công chúa Delia.” Lawrence lên tiếng, trong mắt hiện lên tia máu, sau đó ông ta cất súng đi, hơi ngẩng lên, bảo người của mình đưa Sở Ninh Dực đi.
Thủy An Lạc muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Ninh Dực cản lại. Anh đánh mắt ra hiệu với cô, lát nữa anh sẽ kể hết toàn bộ mọi chuyện cho cô biết.
Lúc Sở Ninh Dực đi tới cửa bỗng quay đầu lại, “Nghe nói, công chúa Delia có một người con trai.” Sở Ninh Dực nói xong, rõ ràng chú ý thấy sắc mặt của Lawrence cứng đờ lại, khóe miệng anh nhếch lên, cuối cùng cũng đã có được đáp án của mình.
Lawrence sắp xếp cho họ một căn phòng trên tầng hai, ánh sáng rất tốt, chỉ có điều ngoài cửa ra vào và cửa sổ đều có người canh gác, rõ ràng là đề phòng họ sẽ trốn đi.
Thủy An Lạc khẽ vỗ về Bánh Bao Rau, cấp thiết nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực đánh giá xung quanh, nhàn nhạt nói: “Cách thức bắt cóc này cũng không tồi, có vẻ tốt hơn bà chị cả nhà em một chút.”
Thủy An Lạc: “...”
Giờ là lúc để nói chuyện này sao?
“Rốt cuộc vừa rồi hai người nói gì với nhau vậy? Di chúc nào? Công chúa Delia nào cơ?” Thủy An Lạc vội hỏi, “Rốt cuộc thì Lawrence đã cứu ai thế?”
“Em hỏi nhiều thế.” Sở Ninh Dực gí một cái vào đầu cô, rồi lại vươn tay ra trêu Bánh Bao Rau. Vừa rồi vì Bánh Bao Rau bị sợ nên có chút không vui.
Dù sao cũng là đứa bé được ba mẹ nâng niu từ bé, đây là lần đầu tiên nhóc gặp phải tình huống thế này, thế nên khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Có điều biểu hiện của Bánh Bao Rau vẫn có thể xem là khá tốt, vì nhóc không hề khóc.
Thủy An Lạc sốt sắng đi vòng vòng, “Anh nói đi chứ, ngàn vạn lần anh đừng có nói với em, tên điên kia không phải là con trai của mẹ anh ta mà là con trai của cái cô công chúa Delia gì đó đấy nhé?”
...