...
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhất thời bỗng cảm thấy hoàn toàn hết buồn ngủ.
Lạc Hiên đứng dậy, “Tôi chỉ đến để nói cho cậu biết chuyện này thôi, tiếp theo làm thế nào là việc của cậu.”
“Cho dù cậu ta còn sống, trong thời gian ngắn cũng không thể độn thổ đến đây được, không cần phải lo lắng.” Sở Ninh Dực nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Hiên, “Chuyện này đáng để anh phải tự mình đến đây một chuyến à?”
“Không thì sao?” Lạc Hiên nói, xoay người đi.
“Một lý do vớ vẩn như vậy, cũng chỉ có Cố Thanh Trần mới tin anh thôi, đúng là ngốc đến đáng buồn.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
Lạc Hiên đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực nhưng không nói gì. Bởi vì Sở Ninh Dực nói là thật, anh ta đã dùng chuyện này để đe dọa Cố Thanh Trần đưa anh ta tới. Một là anh uống rượu, không thể lái xe. Hai là chuyện này nếu chậm trễ nói cho Sở Ninh Dực, hậu quả có thể lớn vô cùng.
Anh ta còn không biết xấu hổ dùng mánh khóe nói rằng dùng điện thoại sẽ bị nghe lén cho nên không thể gọi điện.
“Con bé đâu rồi?”
“Chắc là đi rồi, em họ cậu quả thực không đáng yêu bằng em họ tôi chút nào.” Lạc Hiên nói, lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.
Mọi việc đã xong xuôi, cô nàng kia sao có thể tiếp tục nghe lời anh ta. Cô không đi lên cùng chính là để trốn tránh.
Sở Ninh Dực cúi đâu, nhìn cô nàng đã ngủ đến đỏ cả chóp mũi, nhưng lời này, anh không phản bác.
Dù sao thì vợ anh cũng đáng yêu thật.
Lạc Hiên đi rồi, Sở Ninh Dực cũng chẳng ngủ được nữa. Anh ôm lấy Thủy An Lạc thỉnh thoảng hôn cô một cái. Hôm nay cô nhóc này lại phải chịu ấm ức nữa rồi.
Thủy An Lạc đang ngủ lại bị quấy rầy, vừa mở mắt đã bị người ta hôn. Cô khẽ kêu lên một tiếng, lại bị Sở Ninh Dực thừa cơ mà tới, cướp đoạt lấy toàn bộ hơi thở.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển.
“Không ngủ đi còn làm gì thế?” Thủy An Lạc còn chưa tỉnh ngủ, giọng mềm nhũn.
“Ngắm em. Hôm đó anh chỉ muốn ôm em thế này, chẳng qua lúc đó thân thể không cho phép. Cái đầu này của em không biết là nghĩ cái gì nữa, suốt ngày trốn tránh anh.”
“Em không tin là anh không biết.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, theo bản năng chen chân vào đá chân anh một cái. Đáng tiếc Sở Ninh Dực lại chẳng có cảm giác gì, vẫn nhìn cô chăm chú.
Thủy An Lạc vươn tay choàng qua cổ anh, trong lòng chua xót.
Sở Ninh Dực ôm chặt lấy cô, đặt một nụ hôn lên cổ cô, “Ngủ đủ rồi muốn khóc thì khóc đi, khóc mệt thì lại ngủ tiếp.”
Giọng anh rất trầm thấp, vẫn dễ nghe như vậy.
“Thím Vu đi rồi.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, rõ ràng là đang khóc.
Sở Ninh Dực tiếp tục kéo chăn, mấy ngày đầu thu này, trời rất lạnh.
“Em còn có anh mà.” Sở Ninh Dực khẽ an ủi cô.
“Lúc anh bắt nạt em, sẽ không có ai bỏ nhà đi cùng với em nữa.” Cô nói, giọng còn nghẹn ngào hơn.
“Sao thím Vu lại đi?” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Có phải em đã làm gì sai không?”
“Ngốc ạ, không liên quan đến em. Có lẽ là thím Vu có chuyện riêng thôi.” Sở Ninh Dực nói, vươn tay gõ lên trán cô một cái, “Có thể là làm xong thím ấy sẽ quay lại.”
Thủy An Lạc cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ có bả vai hơi run lên.
Sở Ninh Dực vẫn dịu dàng an ủi cô. Bão tố nhìn có vẻ như đã quá, nhưng con đường phía trước ai dám nói sẽ yên ả?
Mà lúc này, tại biệt thự của Phong Phong, có hai người đang ngồi trên sofa.
Kiều Nhã Nguyễn khoanh hai tay trước ngực: “Tôi còn tưởng anh sẽ đổi cả mật mã nữa chứ?”
Giọng nói này, lạnh như tuyết tháng Chạp.
...