Chương 3137: Hai người là hợp pháp! [5]


...

“Còn không mau đi ra!” Sắc mặt của Sở Húc Ninh sầm xuống. Cái thằng nhóc ngu ngốc này càng ngày càng thích ăn đòn, vào phòng mà không biết gõ cửa hả?

Khoai Tây lập tức giật mình tỉnh táo lại, thậm chí còn không kịp đóng cửa đã vắt chân lên cổ mà chạy: “Hai anh chị lăn giường không chốt cửa còn đổ thừa cho em? Tưởng em muốn nhìn chắc, không phải chỉ là cơ bụng to hơn em thôi sao?”

Khoai Tây đã chạy đi xa nhưng thanh âm vẫn còn vang vọng, còn nghe được cả tiếng tiếng Sở Húc Hiên vừa cười vừa mắng Khoai Tây cứ coi chừng cái thân mình, đừng để lát nữa bị anh Cả đánh cho nhừ tử.

Sư Niệm trốn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như muốn nổ tung, cái này chắc chắn không phải xấu hổ do chuyện vừa xảy ra mà là bị lời của Khoai Tây Nhỏ chọc tức. Thảo nào mà Bánh Bao Đậu không thích thằng nhóc này, đáng ghét quá.

Sở Húc Ninh bị thằng em út nhà mình dọa một trận như vậy cũng không còn hứng thú gì nữa, anh quay đầu kéo chăn: “Đi ra nào.”

“Đừng kéo mà!” Sư Niệm túm chặt chăn nhất quyết không cho anh kéo chăn ra, nhất định lúc này sắc mặt của cô cực kỳ xấu xí, còn lâu cô mới để cho anh nhìn thấy.

Sở Húc Ninh thật sự không tiếp tục kéo chăn nữa. Sư Niệm mà cự nự thì đúng là cũng dai sức thật.

Hơn nữa Sở Húc Ninh cũng biết cô đang xấu hổ. Cũng do anh cả, đang ở trong nhà lại có ba mẹ đang ở dưới, là do anh không biết kiềm chế.

“Không sao đâu.”

“Em không muốn đi ra đâu, mất mặt lắm!” Sư Niệm buồn bực nói, lần đầu tiên tới nhà chồng lại bị cậu em chồng bắt quả tang đang lăn giường, thật sự là mất mặt đến không thể mất mặt hơn được nữa.

Quan trọng là rõ ràng còn chưa có cái gì xảy ra mà.

Thật là... quá thất vọng!

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm như vậy cũng không tiếp tục làm khó dễ cô nữa. Anh vỗ vỗ chăn rồi đứng dậy, nói: “Vậy để anh mang cơm trưa lên cho em.”

Mang lên?

Sư Niệm khựng lại một chút rồi vén chăn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn ướt át của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ rực như trái táo kia nữa, thật là khiến người ta muốn ôm vào lòng rồi hung hăng âu yếm một phen.

Nhưng mà không làm được!

Sở Húc Ninh nghĩ nghĩ rồi ho khan một tiếng, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Em như thế này làm sao đi xuống dưới được?”

“Những cũng đâu thể không đi xuống dưới nhà chứ?” Mới tới nhà chồng ngày đầu tiên mà đã để chồng mang cơm lên tận phòng cho ăn, cô bị điên rồi sao?

Sư Niệm nghĩ một hồi rồi dứt khoát bò xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm. May mà trong phòng của anh còn có cả phòng tắm nếu không cô thật sự ngại muốn chết.

Sư Niệm nhìn bộ dạng mình trong gương, hai má đỏ lựng, hai tròng mắt ướt át còn có vầng trán rịn mồ hôi, nhìn thế này là biết rõ hai người mới làm gì rồi còn gì.

Như thế này làm sao mà xuống nhà cho được?

Sư Niệm vừa xả nước vừa vùi mặt mình vào trong làn nước lạnh, hay là cứ ngạt thở chết luôn cho rồi, đỡ phải đi ra ngoài cho mất mặt.

Thế nhưng mặc kệ Sư Niệm nghĩ thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn phải xuống dưới nhà.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần mới bớt đỏ đi được một chút, xem như là cũng yên tâm, thế nhưng dấu hôn trên cổ thì phải làm sao bây giờ?

Sư Niệm đưa tay chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút rồi lại sờ sờ cái dấu đỏ ửng trên cổ mình, chẳng lẽ nói là bị muỗi đốt sao?

“Niệm Niệm, em xong chưa?” Sở Húc Ninh đổi một bộ đồ khác, đứng ở bên ngoài gọi với vào.

Sư Niệm khàn giọng đáp một tiếng, lau qua mặt rồi mới đi ra ngoài.

Sở Húc Ninh thay một cái quần bình thường màu trắng, ngay cả áo cũng là màu trắng, anh thích màu trắng.

Nhưng như vậy cũng tốt hơn cảm giác lạnh lùng khi anh mặc quân trang, cảm giác thoải mái hơn.

Cơ thể của anh trời sinh đã đẹp, không chỉ mặc quân trang sẽ đẹp mà mặc bất cứ loại trang phục nào cũng mang đến một vẻ đẹp cấm dục.

...