...
“Đây quả thật không phải là tác phong của ông ấy.” Phong Phong ăn ngay nói thật. Nếu chiếu theo cách làm mọi khi của Lão bá tước thì ông ta phải giơ đao chém phập một cái mới đúng.
Ây...
Kiều Nhã Nguyễn hơi bất ngờ: “Nhưng mà đây không phải là do ông ngoại anh ra lệnh sao?”
Bắt cô, còn phải bắt sống.
Tuy rằng bọn họ cũng không thể phủ nhận rằng đây đúng là biện pháp tốt nhất.
Phong Phong cúi đầu tóm lấy cằm cô, sau đó đặt xuống một nụ hôn: “Nhưng ông ấy muốn đưa em đi cũng phải nhìn xem anh có đồng hay không đã chứ?”
“Xì, anh căn bản không phải là đối thủ của ông ta đâu, ok?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nắm chặt lấy quần áo trên người mình: “Nhưng mà anh cũng cần cảm ơn ông ngoại của anh đi, nếu không em còn lâu mới tha thứ cho anh nhanh như vậy.”
“Cái này thì cũng đúng.” Phong Phong thừa nhận, rồi lại ôm cô càng chặt hơn: “Không có cách nào liên lạc với Sư Hạ Dương sao?”
Kiều Nhã Nguyễn nhún nhún vai: “Đồ đều bị A Sơ phá hết rồi, chẳng có cách nào liên lạc được cả.”
Phong Phong nhíu mày, vậy nên bọn họ chỉ có thể chờ ở đây, chờ Sư Hạ Dương xuống núi.
“Gã A Sơ kia là ai? Xem ra rất lợi hại.” Kiều Nhã Nguyễn bỗng cất tiếng hỏi. Thấy sắc mặt Phong Phong sầm xuống, cô liền nhéo một cái vào eo anh: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không hiểu hả?”
Phong Phong khẽ rên một tiếng, không dám nói to.
“A Sơ là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ của tổ chức Duy trì hòa bình Quốc tế. Tên thật của anh ta, có lẽ Sở Đại cũng biết! Sau khi xuất ngũ mà đi làm lính đánh thuê thì đã chẳng kiêng dè đạo nghĩa gì đó nữa rồi, chủ yếu là kẻ làm việc vì tiền thôi.”
“Mấy cái sau đó em hiểu cả, không cần giải thích.” Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh ta còn biết cả anh Sở sao?”
“Đâu chỉ quen biết, còn từng đánh nhau nữa đấy. Năm đó lúc A Sơ đi làm lính đánh thuê, Sở Đại còn mang tất cả giá trị con người đi ngăn cản anh ta, thế nhưng không thành công.” Phong Phong cúi đầu, trên mặt có chút tùy ý.
“Anh ta thiếu tiền lắm sao?” Kiều Nhã Nguyễn có chút tò mò. Ngay đến Sở Ninh Dực hết sức khuyên nhủ cũng không được, rốt cuộc phải bao nhiêu tiền chứ?
“Chịu thôi.” Phong Phong nói thật: “Cái người A Sơ này rất kỳ lạ. Trong giới ai cũng biết anh ta không nói bất cứ loại đạo nghĩa nào, ai trả tiền thì anh ta làm việc cho người đó! Mấy năm nay ắt hẳn anh ta cũng kiếm được không ít, thế nhưng vẫn không chịu rời khỏi cái giới này.”
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ đến người đàn ông ăn nói dễ nghe lại còn bắn súng siêu ngầu kia liền nghĩ, có lẽ cái mà anh ta cần không phải là tiền.
“Anh nói này, sao thái độ lại khác nhau quá vậy. Em chưa bao giờ quan tâm anh như thế!” Phong Phong oán giận nói, vừa nghĩ thế, anh ta vừa cảm thấy tủi thân, vừa thấy đau lòng.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong giận dỗi lại online, không nhịn được giật giật khóe miệng. Phong Phong dỗi hờn đáng yêu như vậy nhất định là bà mẹ của anh không biết đâu nhỉ.
“Em không quan tâm anh bao giờ chứ. Anh xem, giờ từng giây từng phút em đều đang nhìn anh đấy thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
Trong hai người, có một người giận hờn là được rồi.
Một người giận hờn còn một người phụ trách dỗ dành, như vậy mới không gây chuyện với nhau, không phải sao?
Phong Phong nhướng mày, rõ ràng là anh cực kỳ hài lòng với câu nói này của cô.
Kiều Nhã Nguyễn đặt tay lên vai Phong Phong, nói: “Này, Phong Ảnh đế, khả năng diễn xuất của anh ngày càng tốt rồi đấy. Sao trước đây em không phát hiện ra anh còn có vẻ mặt dỗi hờn này nữa nhỉ?”
“Ai diễn với em chứ?” Phong Phong giơ chân, anh ta đang nghiêm túc đấy nhé!
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Ui chao, cáu thật đấy hả?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông đang cố trợn mắt trừng mình, tâm trạng lại càng thoải mái hơn.
Cái kiểu người theo chủ nghĩa đàn ông như Sở Ninh Dực chỉ hợp với loại thỏ trắng như Thủy An Lạc thôi.
Còn kiểu người diêm dúa, yêu nghiệt như An Phong Dương cũng chỉ thích hợp với tính cách không màng danh lợi như Mân Hinh.
Còn cái kiểu kiêu ngạo của Phong Phong thì chẳng phải mới là sự kết hợp tuyệt vời với kiểu người tính nữ vương như cô đấy sao?
...