Chương 1301: Anh bị bệnh, em có thuốc [6]


...

Phong Phong khởi động xe.

Ngay trước khi Kiều Nhã Nguyễn định xuống.

Thủy An Lạc ngồi phía sau âm thầm trốn vào lòng Sở Ninh Dực cùng nhìn thực đơn với anh, ánh mắt thì lại nhìn chăm chú hai người ngồi phía trước.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu ôm điện thoại di động chơi game, lại tiếp tục chém cái acc phụ có tên người nào đó.

Thủy An Lạc nghĩ, người yêu tiền như Lão Phật Gia cũng bắt đầu sử dụng mạng 3g để chơi game rồi, quả nhiên sức ảnh hưởng của ai kia đối với Lão Phật Gia là rất lớn.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Phong Phong lên tiếng một lần nữa, đồng thời cũng đánh vỡ bầu không khí đầy gượng gạo trong xe.

Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục cắm đầu chơi game. Cô không nghe thấy gì hết, cũng không thèm quan tâm.

Sao giờ lắm lời thế, lúc mẹ anh mắng tôi sao anh không nhiều lời như thế đi?

Hiện tại lại muốn cô nói chuyện sao, còn lâu đi.

Thủy An Lạc xoa cằm mình nhìn hai người chơi trò hục hặc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang xem thực đơn rất nghiêm túc kia.

“Sao Phong điên lại bị thương thế?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.

“Bị người của Bạch Nhị đánh.” Sở Ninh Dực cũng không giấu giếm, hơn nữa giọng cũng không nhỏ như Thủy An Lạc, cho nên bàn tay đang chơi game của Kiều Nhã Nguyễn hơi run lên một cái.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn cái trán băng kín vải xô của ai kia, hóa ra là vì như vậy.

Thủy An Lạc sửng sốt: “Anh ta thật sự về tới thành phố A rồi à?” Tuy rằng lần trước Bạch Dạ Hàn có giúp đỡ bọn họ, thế nhưng đối với một người đàn ông mơ tưởng tới chồng mình thì Thủy An Lạc không có chút thiện cảm nào hết.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, cuối cùng anh cũng bỏ qua thực đơn mà nhìn cô.

“Không có gì đâu, sẽ không ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta.”

Thủy An Lạc: “...”

Ai đi để ý cái này hả?

Cô chỉ là lo lắng chuyện Bạch Dạ Hàn đi đến đâu là chỗ đó sẽ không có chuyện tốt thôi, biết không hả?

Phong Phong không bỏ lỡ ánh mắt Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái trán của mình, cho nên, cô cũng không phải là không nghĩ đến anh ta, đúng không?

Ít nhất, Phong Phong biết rằng Kiều Nhã Nguyễn vẫn có chút quan tâm đến mình.

“Nhưng mà anh ta dánh Phong Phong làm gì?” Thủy An Lạc lại càng thấy kỳ lạ, cho dù muốn đánh, thì khả năng cô bị đánh vẫn phải lớn hơn chứ nhỉ.

“Chỉ để nghiệm chứng một vài việc thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi cúi đầu nhìn cô gái đang dựa vào vai mình: “Trong này không có mấy món mà em thích ăn, đến đó chúng ta đưa ra một thực đơn khác cho bọn họ.”

“Đó cũng đâu phải cơm mà ba em làm cho em đâu.” Thủy An Lạc thở dài. Ba của cô rời đi đã nửa năm rồi. Nhớ năm đó khi kết hôn, là ba cô nắm tay cô giao cho Sở Ninh Dực, nhưng xem chừng lần này cô phải tự mình đi rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, hiện tại Thủy Mặc Vân đang phụ trách việc xây dựng quân đoàn mới, nên nhất thời không có khả năng quay về.

Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn sắp đi rồi. Nếu chờ đến lúc Thủy Mặc Vân quay về mới tổ chức hôn lễ, thì có lẽ Kiều Nhã Nguyễn đã đi mất, đến lúc đó cô cũng vẫn thất vọng mà thôi.

Bàn tay chơi game của Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, nhân vật của cô nhanh chóng bị người ta chém chết.

“Cứ để Lão Phật Gia quyết định đi, nếu không cô ấy lại bảo mất trắng tiền mừng mà chẳng được miếng nào.” Thủy An Lạc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dường như cô đã chấp nhận việc ba cô không thể quay về rồi.

“Heo.” Phong Phong thấp giọng nói một câu.

“Anh nói ai đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn vốn đang sợ hãi, thế nhưng Phong Phong vừa mở miệng lại run rủi thế nào chọc đúng chỗ ngứa, thế là Kiều Nhã Nguyễn lập tức phản bác lại.

Thủy An Lạc hơi giật mình, xù lông rồi hả?

Cô nghĩ, Phong điên đúng là đồ thiểu năng trí tuệ, là đồ đần độn, biết lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang chán ghét mình mà anh ta còn đi trêu chọc người ta.

Nhất định là có bệnh!

Phong Phong hơi nheo mắt lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang xù lông: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi trước đi đã.”

“Tôi có quen anh à?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh một tiếng, rồi lại cúi đầu hồi sinh nhân vật của mình, sau đó tiếp tục đi đánh quái. Mỗi một con quái đều có cái tên: Phong Phong.

...